Nếu đã đưa ra ban thường ủy, mọi người đều cần biểu quyết, nếu bỏ quyền, thật giống như là a dua, hai bên đều không có lợi.
Thường Phúc Thu đầu tiên ném phiếu trừng trị Lý Kiến, Tần Mục không tỏ thái độ, sắc mặt âm trầm nhìn mọi người. Tần Mục không lộ thái độ đương nhiên Điền Phúc Lượng cũng không tỏ ý gì, đây là kiềm chế giữa bên hành chính cùng bên đảng ủy, thật sự vô cùng có ý tứ.
Vương Bằng ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
- Hình thức xây dựng quốc lộ là do Tần bí thư nói ra, tôi đến muộn sẽ không phát biểu ý kiến, nếu đường đã xây xong, muốn không có lỗi với tâm huyết của Tần bí thư, làm cho nhân dân chứng kiến hi vọng bên trong, không thể bởi vì một vài vấn đề thao tác mà chôn vùi công tích thật lớn trong đó. Tôi tán thành lời đề nghị của Thường bí thư, vẫn nên điều tra rõ ràng, không phải có câu nói, có lỗi thì sửa không lỗi thì tốt lắm sao?
Đã có hai phiếu, trong lòng Điền Phúc Lượng run lên, cảm giác trường hợp này thật quen thuộc, giống như kiểu thiết tam giác vây công Diệp Thạch Bình ngày trước, hiện tại phong thủy luân lưu chuyển, đến lượt Tần Mục nhấm nháp quả đắng bên trong.
Giờ phút này nếu hắn lộ thái độ, như vậy đã vững vàng ba phiếu, dù bàn tay Tần Mục thông thiên, a dua cũng không cách nào nắm chắc.
Vì thế thần sắc Điền Phúc Lượng không thay đổi, gật đầu nói:
- Vương phó bí thư mới tới Thanh Thao, nhưng trong lòng chỉ nghĩ về quần chúng, điểm này vẫn thật có kiên trì. Vậy thì cứ điều tra đi, uất ức trong lòng Giản cục trưởng nếu không điều tra thật sự khó bình phục, ảnh hưởng cho công tác ngày sau thôi.
Trong buổi họp tràn ngập không khí quỷ dị, đây là lần đầu tiên có nhiều người phản đối Tần Mục như thế, sắc mặt hắn xanh mét bưng trà lên uống một hớp.
Nhưng Hà Quang Viễn lại ném một phiếu cho Tần Mục, cho rằng chuyện này nên thận trọng một chút tốt hơn. Tay Tần Mục chợt khựng lại, lại lắc đầu thổi đi hơi nóng trong chén trà.
Đợi sau khi mọi người đều tỏ thái độ, ủng hộ Tần Mục có ba phiếu, vô luận Tần Mục có tỏ thái độ hay không cũng là chuyện ván đóng thuyền, không còn do hắn quyết định.
Tần Mục đột nhiên mỉm cười nói:
- Chỉ một chút việc như vậy còn mở hội nghị thường ủy làm gì, nếu mọi người đều kiên trì, như vậy chúng ta điều tra đi.
Nói xong thân thể Tần Mục như hơi thấp xuống, khiến ánh mắt Điền Phúc Lượng chợt sáng ngời.
Vì vậy Tần Mục đưa ra chỉ thị, yêu cầu bí thư Ban kỷ luật thanh tra Thường Phúc Thu, cục trưởng cục công an Giản Nông bắt tay điều tra rõ ràng sự kiện của Lý Kiến, trả lại sự trong sạch cho đồng chí cán bộ.
Ban thường ủy làm ra quyết định, chuyện này đã là chắc chắn. Lúc sắp tan sở Tần Mục nhận được điện thoại của Vạn Hữu Niên, hỏi thăm sự tình phát sinh bên này, Tần Mục nửa thật nửa giả đem chuyện trong buổi họp nói ra, Vạn Hữu Niên cười ha ha nói:
- Tiểu Tần ah, người khác không biết cậu, tôi còn không biết sao? Nếu cậu thật sự không muốn xử lý Lý Kiến, vậy cậu đã không đem mình đổ lên việc biểu quyết trong ban thường ủy. Cậu còn trẻ tuổi nhưng tâm tư thật ổn, tôi đã nhận được nhiều cáo trạng tố cáo Tần bí thư cả gan làm loạn đó thôi.
Tần Mục nở nụ cười, nói:
- Vạn bí thư, Thanh Thao đã không còn chịu được giằng co, một cục trưởng giao thông cùng một cục trưởng công an tụ tập làm bậy, thật sự làm nhân dân sản sinh cảm giác không tín nhiệm.
Vạn Hữu Niên nặng nề đồng ý, nói:
- Sao vậy, có phải có áp lực hay không? Có áp lực cứ việc nói!
Tần Mục đương nhiên không chút do dự làm cam đoan, thái độ rõ ràng muốn tra rõ việc này, không trả lời câu hỏi của Vạn Hữu Niên. Trong lòng Vạn Hữu Niên thầm than Tần Mục đúng là tiểu hồ ly, vô luận nói về phương diện nào hiện tại Tần Mục đều phải cẩn thận ứng phó, nếu Vạn Hữu Niên không biểu lộ thái độ, thật uổng phí Tần Mục đã dựa vào hắn, vì vậy Vạn Hữu Niên thoáng trầm ngâm, nói:
- Như vậy đi, tôi thương lượng với Niếp phó bí thư một chút, nhìn xem Ban kỷ luật thanh tra thành phố có thể phái hai người xuống dưới hay không. Tiểu Tần, cậu nhất định phải nắm chắc mới tốt.
Tần Mục không ngớt lời ứng tiếng, trong lòng thả lỏng xuống. Nếu có Ban kỷ luật thanh tra thành phố xen vào, đây rõ ràng là thành ủy xem trọng việc này, như vậy anh em Lý Văn Đông cùng Lý Văn Long dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn nhưng bọn họ không thể đối kháng với cả ban thường ủy thành phố, chỉ phải nuốt hận vào bụng, không dám làm gì Tần Mục. Nhiều lắm là hận Thường Phúc Thu cùng Giản Nông, Tần Mục vẫn có thể an toàn đứng phía sau.
Sau đó Tần Mục gọi điện cho Quý Chí Cương, dặn hắn nên làm sao chỉ dạy lão Tư nói chuyện. Ai ngờ điện thoại vừa chuyển được, đã nghe Quý Chí Cương nhỏ giọng nói:
- Tần ca, đang muốn gọi cho anh đây, có chuyện cần cầu anh hỗ trợ.
Tần Mục sửng sốt, giữa hai người họ chưa từng dùng qua chữ “cầu”, nhất là hiện tại ngữ khí Quý Chí Cương phi thường ngưng trọng, làm Tần Mục cũng trở nên nghiêm túc, nói:
- Cậu nói đi.
Quý Chí Cương thoáng do dự, nói:
- Tần ca, anh…anh có thể…
Hắn nói chuyện không lưu loát, giống như có chuyện gì phi thường khó xử.
Tình huống như vậy thật quá hiếm thấy, Tần Mục nở nụ cười, nói:
- Chí Cương, giữa chúng ta còn có chuyện gì phải che giấu, nói đi, chỉ cần có thể giúp đỡ tôi sẽ ra khí lực cho cậu.
Thanh âm Quý Chí Cương nhỏ lại, chậm chạp nói:
- Tần ca, tôi nghĩ…muốn nhờ anh làm mai cho tôi.
Tần Mục nhất thời có chút choáng váng, có chút không tin hỏi:
- Sao vậy, đã quen phóng túng nhưng bây giờ đã muốn tìm người buộc lại sao?
Nói xong câu đó, Tần Mục chợt cảm thấy trong lòng như thiếu thốn vật gì, một nét áo trắng thoáng hiện trong đầu hắn, lại bị hắn dùng sức đè nén xuống.
Thanh âm Quý Chí Cương tràn ngập vẻ ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói:
- Tần ca, cô gái này rất tốt, tuy rằng không quá xinh đẹp nhưng biết chăm sóc ôn nhu, những người đàn ông như chúng ta, không phải luôn mong muốn trong nhà thật bình an sao?
Tần Mục mỉm cười, hỏi:
- Cô gái kia là con gái nhà ai đây, tôi làm mai cũng phải biết người ta họ gì chứ?
Quý Chí Cương ấp úng chốc lát, cuối cùng quyết tâm nói:
- Nàng gọi là Tư Minh Tĩnh, là…là em gái của lão Tư.
Đầu óc Tần Mục nhất thời không kịp xoay chuyển, hỏi:
- Lão Tư, lão Tư nào vậy?
- Tần ca ah, anh đừng lấy tôi ra nói đùa được không? Còn có lão Tư nào đây, là tài xế bị trúng một gậy điện hôm qua đó thôi.
Thanh âm của Quý Chí Cương như khóc thét.
Tần Mục bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, việc này hình như thật sự là quá xảo!
Cơ hồ mỗi người đều biết từ sau khi Tần Mục thăng lên làm bí thư huyện ủy, còn chưa đốt nắm lửa nào, nhưng lần này điều tra Lý Kiến là việc mà Tần Mục bị người ép buộc phải làm. Tần Mục từng cường điệu trong buổi họp ban lãnh đạo, nhất định phải chú ý vấn đề của quan chức, nhưng ngay sau đó xảy ra chuyện của Lý Kiến tham ô hối lộ bị Giản Nông chọc đi ra, nếu Tần Mục không xử lý chẳng khác gì mang hiềm nghi tự mình đánh vào mặt mình.