Hắn bị Tần Mục trách móc trước mặt nhiều người thì phiền muộn, hết lần này tới lần khác hắn nói sai lời cho Tần Mục nhắm vào đó phản công. Hắn hiện tại là thân phận gì, thương nhân, là thương nhân chân chính, dùng giọng điệu thương nhân hoài nghi quyết định của chính quyền, hắn đang đánh giá cao mình rồi.
Quản Bình Uyên nhìn thấy em trai buồn bực, nhìn qua Tần Mục thật sâu, nhoẻn miệng cười nói ra:
- Tần bí thư, thương lượng một chút, có thương có lượng, chúng tôi hạ quyết tâm đầu tư vào Tư Lạc Ngõa chính là cải cách tình cảnh hiện tại, tự nhiên phải dẫn nó đi vào quỹ đạo, điểm này là không thể nghi ngờ, cũng là thành ý của chúng tôi.
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Thành phố Đằng Long ngay từ đầu không có hoài nghi thành ý của các vị, Vạn bí thư, Thanh Thao là nơi nhỏ bé, đối với thành phố mà nói bố cục mơ hồ, kính xin anh hãy nói kế hoạch khai phá của mình cho chúng tôi nghe đi.
Vạn Hữu Niên híp mắt cười rộ lên. Tần Mục tiểu gia hỏa này quá tinh quái, thật đúng là rất hợp ý của hắn. Vừa rồi giao phong Tần Mục mang Vạn Hữu Niên đưa ra ngoài, một mình đi lên ngăn cản Quản Bình Triều hỏi thăm. Hiện tại Quản Bình Triều bị đánh giận sôi người, Tần Mục càng làm Vạn Hữu Niên hiểu ra, nói gần nói xa là tôn trọng Vạn Hữu Niên, cũng không có hành động đoạt chủ vị, thậm chí còn được Vạn Hữu Niên tán dương.
Sau đó Vạn Hữu Niên chậm rãi giới thiệu với mọi người vị trí địa lý của thành phố Đằng Long, hoàn cảnh đầu tư ưu việt và thành phố Đằng Long cũng áp dụng thái độ chiếu cố với người đầu tư. Xem ý của hắn thì Tư Lạc Ngõa chính là nơi nhỏ mặc nó tự sinh tự diệt, nếu như mấy đại gia chú ý thì tới thành phố Đằng Long đầu tư xây nhà máy, thành phố Đằng Long tuyệt đối sẽ hoan nghênh hai tay.
Vạn Hữu Niên đánh thái cực làm anh em Quản gia nín thở uất ức, ngay cả Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường cũng không hiểu ra sao. Đây không phải đang nói chuyện mua bán Tư Lạc Ngõa hay sao, tại sao trong nháy mắt biến thành tuyên dương đầu tư, hoan nghênh bọn họ đầu tư xây dựng nhà máy?
Thời điểm Vạn Hữu Niên giới thiệu, Quản Bình Uyên vẫn nhìn Tần Mục, Tần Mục cũng không yếu thế, mỉm cười nhìn Quản Bình Uyên, hai người trẻ tuổi ánh mắt giao hội lần nữa, ngay cả Kim Hi Nhi không hiểu rõ cho lắm cũng biết hai người đang giao phong.
Vạn Hữu Niên là tên giảo hoạt, tự nhiên phát hiện Tần Mục cùng Quản Bình Uyên bất hòa. Trong lòng của hắn âm thầm gật đầu, xem ra Hàn lão gia tử cùng Tần lão gia tử cũng có một ít mâu thuẫn, nếu không tiểu bối cũng không đối chọi gay gắt như vậy. Nhưng mà hiện tại Hàn lão gia tử đang ở Đằng Long, Tần Mục làm như vậy không phải chọc lão lãnh đạo sao.
Trong lòng của hắn khó hiểu, cảm thấy không nên nói tiếp, liền vừa cười vừa nói:
- Huyện Thanh Thao là nơi ưu việt của thành phố Đằng Long, Tần bí thư là nhân vật lãnh đạo ở đó, không bằng các vị nên trao đổi nhiều, bạn cùng lứa tuổi nha, dễ dàng câu thông.
Nói xong hắn đứng lên vỗ vai Tần Mục, dặn dò:
- Tiểu Tần ah, tôi có cuộc hợp, chuyện ở đây giao cho anh.
Hắn nói xin lỗi với mọi người, sau đó rời khỏi phòng họp. Với tư cách lãnh đạo, hợp hành là chuyện hợp lý, như vậy Tần Mục biến thành một người chống toàn bộ.
Sau khi Vạn Hữu Niên đi, anh em Quản gia lập tức thu hồi diện mạo thương nhân. Quản Bình Triều tán thưởng duỗi ngón tay, nhìn Tần Mục nói ra:
- Tần Mục, mày ngon!
Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, trách mắng:
- Quản tiên sinh, tôi nghĩ anh nên biết rõ thân phận của mình hiện tại. Xí nghiệp nhà nước trong mắt người địa phương chính là quốc gia giao nhiệm vụ cho chúng tôi, chúng tôi tự nhiên phải đối đãi thận trọng. Cho dù hùn vốn cũng phải tìm nơi đầu tư tốt. Hiện tại xem ra xí nghiệp Hoa Khang không có ông chủ tốt rồi.
Quản Bình Triều đã kéo mặt xuống, Tần Mục tự nhiên cũng không thể yếu thế. Lúc này ai cứng hơn một chút, ai nói lớn một chút thì người đó chiếm chủ đạo.
Quản Bình Uyên thấy em trai bị Tần Mục chế ngự, sắc mặt tự nhiên có chút không tốt. Nếu như là cán bộ bình thường, biết rõ anh em của bọn họ theo Hàn lão gia tử đến thì chắc chắn sẽ bật đèn xanh, nhưng mà Tần Mục này mềm cứng không ăn, cũng không cho anh em bọn họ mặt mũi, không ngừng dây dưa chỉ sợ Tần Mục sẽ dùng chức quyền trong tay gọi người đuổi anh em họ đi.
- Bình Triều, đi ra ngoài dạo đi, nhìn em xem, đây là lời nên nói sao?
Quản Bình Uyên thấp giọng răn dạy một câu, Quản Bình Triều không thể tin nổi nhìn qua anh trai, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Tần Mục ở sau lưng cười ha hả, ý vị thâm trường nói ra:
- Quản Bình Triều tiên sinh nên tôi luyện nhiều, người trẻ tuổi, khí thế mạnh cũng không xấu, chỉ sợ quá vênh váo hung hăng thôi.
Bị người nhỏ hơn mình nói một câu người trẻ tuổi, Quản Bình Triều lập tức cảm thấy khí huyết dâng lên, Tần Mục đang dùng giọng điệu trưởng bối đánh giá mình. Hắn lập tức xoay đầu lại gân xanh nổi lên, chỉ vào Tần Mục tức giạn nói:
- Tần Mục, đừng quên mày còn phải gọi tao là biểu ca.
Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, nói ra:
- Đây là đại viện thị ủy, là nơi người toàn thành phố nhìn chằm chằm vào. Anh bảo tôi lôi kéo tình cảm sao? Thực xin lỗi, đường này không thông.
Quản Bình Triều chỉ tức giận nói ra mình là biểu ca của vợ Tần Mục mà thôi, không nghĩ tới Tần Mục lại phản kích sắc bén như vậy, một chút cũng không cho hắn cơ hội phản kích, cũng không tìm được chỗ phản kích, làm cho Quản Bình Triều lúc này cảm thấy đi không được, mà không đi cũng không xong, trên gương mặt của hắn lúc trắng lúc xanh.
Quản Bình Triều lạnh giọng quát:
- Đi ra ngoài, thân thuộc và nói chuyện có liên quan sao?
Quản Bình Triều bị anh trai răn dạy, hàm răng nghiến răng rắc, hắn lúc nào biến thành quả hồng mềm mặc người ta bóp rồi, thù này hắn nhất định phải báo. Chỉ thấy Quản Bình Triều tức giận nói ra một câu:
- Tần Mục, mày tốt, mày tốt!
Quay đầu ra khỏi phòng hợp.
Quản Bình Uyên bày ra bộ dáng thương nhân xin lỗi.
- Tần bí thư, em trai đôi không biết nặng nhẹ, chỉ là người trẻ tuổi, mong Tần bí thư không nên so đo.
Tần Mục đã sớm đoán được Quản Bình Uyên là gia hỏa lòng dạ thâm sâu, lại dẫn một ít chủ ý vì vậy cũng cười rộ lên, trên mặt không có chút biểu lộ nào cả, rộng lượng phất phất tay nói ra:
- Không có sao không có sao, người trẻ tuổi hấp tấp rất tốt, đụng vào tường vài lần sẽ rút kinh nghiệm thôi. Chúng ta cũng không sợ người trẻ tuổi gặp trở ngại, chỉ là sợ bọn họ không đụng vào tường, không hiểu đạo lý mà thôi.
Trong nháy mắt Tần Mục như biến thành người khác. Phiên dịch của Tam Tinh không ngừng nói huyên thiên, Phác Khóa Trường trên trán đổ mồ hôi. Vài năm không có thấy Tần Mục lời lẽ sắc bén quá nhiều, hắn nhìn qua Kim Hi Nhi, đập ám hiệu hy vọng Kim Hi Nhi có thể đứng ra trò chuyện. Ai nghĩ đến Kim Hi Nhi bị phong thái của Tần Mục hấp dẫn, mặt mũi tràn đầy hào quang khác thường, làm gì chú ý tới ám chỉ của Phác Khóa Trường, trong đầu đang nghĩ tới cảnh mình nằm trong ngực Tần Mục.