Tần Mục cười rộ lên, khoát khoát tay nói ra:
- Công tác, đều là công tác, nếu không làm cho bên Tư Lạc Ngõa thoả mãn, tôi còn bị người ta nắm đầu đấy.
Kim Hi Nhi không có nghe hiểu lời này, kỳ quái nhìn qua Tần Mục, nói ra:
- Anh không phải làm rất chính quy sao, vì sao còn có người nắm tóc?
Tần Mục lại cười rộ lên, lúc này mới phát hiện Kim Hi Nhi vẫn hồn nhiên. Hắn ngược lại nhìn Phác Khóa Trường nói ra:
- Lần trước tại Tây Túc không thể nói chuyện nhiều với Phác Khóa Trường, lần này bạn cũ gặp mặt, không bằng buổi tối tôi mời khách nhé.
Kim Hi Nhi làm phiên dịch tạm thời, Phác Khóa Trường nghe xong sắc mặt biến hóa. Hắn hiện tại không muốn gặp Tần Mục, hai lần đàm phán thất bại làm cho hắn hoài nghi mình có thể tiếp tục làm trong tập đoàn Tam Tinh nữa hay không. Nếu như hợp đồng này còn chưa ký kết xong, mà Tần bí thư tỏ vẻ chúc mừng, có thể bị đại tiểu thư báo cáo lại, mà trong mắt chủ tịch mình lưu lại ấn tượng không tốt?
Hắn đang do dự, bên kia Kim Hi Nhi đã đáp ứng. nàng xem đồng hồ và cười nói:
- Lập tức sắp năm giờ, tôi nghĩ hôm nay chắc không ký kết xong đâu, không bằng hiện tại đi nhé?
Những lời này nàng dùng tiếng Trung tiếng Hàn nói hai lần, Phác Khóa Trường lúc này xuất hiện mồ hôi.
Tần Mục mỉm cười, đang muốn nói gì đó thì trong túi áo điện thoại vang lên. Tần Mục nói xin lỗi một tiếng, cầm điện thoại đi tới chỗ cửa sổ, bên trong là giọng lo lắng của Lưu Chính Nguyên.
- Tần bí thư, không tốt, có vài người chạy tới nhà máy quay phim loạn xạ, đã bị bảo vệ bắt lại.
Giọng của Lưu Chính Nguyên vô cùng khủng hoảng. Tùy ý cho nhân viên truyền thông phỏng vấn vài câu, chuyện này nếu chọc ra thì chức xưởng trưởng của hắn không cần làm nữa.
- Ổn định, là phóng viên ở đâu?
Tần Mục giọng âm trầm nói ra, tại sao vào lúc mấu chốt này có phóng viên chạy tới Tư Lạc Ngõa, có người có ý định phá hư chuyện hùn vốn hay sao?
- Tần bí thư, là phóng viên chương trình tiêu điểm.
Trong lời của Lưu Chính Nguyên sắp khóc lên rồi. Chương trình tiêu điểm chính là chương trình cả nước đều xem, dùng vạch trần sự thật. Nếu như báo thân phận ra thì không cần nói xưởng trưởng như hắn, cho dù là Vạn Hữu Niên Tô Ký Bắc cũng phải tươi cười đối đãi. Nếu có người nào chọc phóng viên này thì khó sống nổi. Tần Mục dở khóc dở cười, nói ra:
- Động thủ chưa?
Lưu Chính Nguyên không ngừng nói không dám, Tần Mục hỏi thêm vài câu, Lưu Chính Nguyên mới nhỏ giọng nói người cầm camera mini bị đá hai cái, mấy thứ khác cũng bị đập, máy quay phim cũng đập luôn.
- Lão Lưu nha, tại sao làm thế. Các đồng chí truyền tông tới là quan tâm chúng ta, là muốn chúng ta nổi danh, vì sao đối đãi với các đồng chí ấy như vậy chứ? Còn không mang theo người đi qua xin lỗi? Tôi bây giờ đang ở thị ủy, lập tức đi qua.
Sắc mặt Tần Mục có chút không tốt, đánh người thì có chút không dễ làm. Các phóng viên đều là ông vua không ngai, chỉ cần bọn họ đưa tin thì cấp trên sẽ coi trọng, sẽ khiến Tần Mục không có quả ngon mà ăn, hôm nay lại đánh người thì rối loạn rồi.
Cúp điện thoại, tâm tư của Tần Mục thay đổi thật nhanh, quay đầu đi tới bên cạnh bàn hội nghị, nhìn Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường cười nói:
- Chúng ta sắp hợp tác rồi, không bằng hôm nay có cơ hội đi nhấm nháp thoáng đồ ăn trong căn tin của Tư Lạc Ngõa nhé? Nếu các vị đập nhãn hiệu của Tư Lạc Ngõa lên thị trường quốc tế, tôi nghĩ các nhân viên sẽ cùng vinh cùng nhục với các vị, chắc các vị cũng thích thế.
Trong lòng Phác Khóa Trường phát khổ. Vốn định dùng danh nghĩa hùn vốn vào Tư Lạc Ngõa nhưng bây giờ đã bị đánh tan kế hoạch, kết quả lại thành trợ giúp Tư Lạc Ngõa thượng vị. Loại kết quả này Phác Khóa Trường không muốn tiếp nhận, nhưng mà trên ý nghĩa hắn đã bất lực. Bởi vì chủ tịch sinh ra hứng thú với Tần Mục nàêu cầu Phác Khóa Trường dù phải trả cái giá lớn, thậm chí là mua bán lỗ vốn cũng nhất định phải đánh tốt quan hệ với Tần bí thư này, quan hệ thân mật.
Vì vậy Phác Khóa Trường chỉ có thể bị đánh gãy răng tự nuốt vào bụng mà thôi, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng. Kim Hi Nhi lúc này hưng phấn đi ra bên ngoài.
Tần Mục vừa đi vừa điện thoại cho Lưu Đại Hữu, nói đơn giản tình hình bên kia, bảo Lưu Đại Hữu ra mặt mang Quản Bình Uyên từ huyện Thanh Thao đưa đến thành phố Đằng Long. Nhưng mà Tần Mục cũng không có ý định buông tha Quản Bình Uyên, không có việc gì từ kinh thành chạy tới đây gán chân của mình, mặc dù Quản Bình Uyên này có Hàn lão gia tử sau lưng, nhưng mà ra tay vẫn được. Tần Mục thậm chí hoài nghi vấn đề này sau lưng là ý của Hàn lão gia tử, như vậy hắn không thể đánh rắm và thả Quản Bình Uyên đi được, phải cho hắn giáo huấn đáng nhớ, về sau Tần Mục đi tới đâu thì đó là cấm khu của Quản Bình Uyên, cũng không có việc gì đừng chạy đi phá kế hoạch của hắn.
Muốn đùa chết một thương nhân Tần Mục có vài chục loại phương pháp có thể dùng, nhưng có tầng quan hệ với Hàn gia thì Tần Mục lại không thể hạ tử thủ. Muốn đánh cho Quản Bình Uyên khiếp sợ, còn phải chiếm lý, Tần Mục yêu cầu Lưu Đại Hữu không cho phép thả người, chỉ cho Quản Bình Uyên biết mình sẽ nắm chuyện này không buông, khiến hắn vận dụng lực lượng phía sau.
Lưu Đại Hữu hiểu ý của Tần Mục, chính là cho Quản Bình Uyên vận dụng một ít quan hệ không nói ra kia, Tần Mục không dùng quy củ quan trường một gậy đánh chết Quản Bình Uyên. Đối với Tần Mục làm thế Lưu Đại Hữu cũng vừa ý, bằng không có đại nhân vật luôn nhớ thương bí thư huyện ủy, Tần Mục đừng mong cả ngày an ổn làm quan, cả ngày phải lo cấp trên đối phó bản thân mình đã đủ mệt rồi.
Sau khi bàn giao xong các công việc với Lưu Đại Hữu, Tần Mục và xe của Tam Tinh cùng rời khỏi thị ủy. Tô Ký Bắc ở cửa sổ nhìn qua đám người Tần Mục rời đi thì thở dài phiền muộn.
Giờ phút này huyện Thanh Thao, cục trưởng Giản Nông chính mặt mũi tràn đầy khó xử nhìn chứng minh thân phận công tác ở kinh thành của Hàn Băng, rút một điếu thuốc nói ra:
- Hàn khu trưởng, đây không phải vấn đề mặt mũi hay không mặt mũi, thật khó khăn, thật khó khăn ah.
Hàn Băng và Quản Bình Triều thương lượng qua, bản thân không quen ở Đằng Long này, không có quan hệ mạnh mẽ vạn dụng, nếu bằng vào danh tiếng của Hàn lão gia tử đi tới tỉnh ủy, vậy cũng là chuyện bé xé ra to. Cho nên Hàn Băng nắm lấy chứng minh công tác ở kinh thành đưa tới cho Giản Nông, tùy tiện biên biên lý do yêu cầu Giản Nông thả Quản Bình Uyên ra, nói là muốn "Phối hợp công tác".
Loại lời lẽ quan viên này Giản Nông cũng thường xuyên nghe được, cũng chẳng biết có được hay không. Thủ trưởng trực tiếp của Giản Nông lệ thuộc vào Tần bí thư, nhưng mà quan viên kinh thành làm sao vuốt mặt không nể mũi chứ? Hay nói giỡn, quan kinh thành có bản lĩnh cũng không thể quản được một phần ba mẫu đất ở Thanh Thao này, muốn mình nể tình, Hàn Băng có mặt mũi lớn như vậy?