Trong lòng Quách Tự Tại có cân nhắc, nhất thời hiểu ý của Tần Mục. Không nên quá đối chọi gay gắt với Diệp Thạch Bình, nếu như người khác chướng mắt Diệp Thạch Bình thì để người khác xuất đầu đi. Diệp Thạch Bình nên làm công tác thì phải làm, Quách Tự Tại ở bên cạnh nên có chút ý đồng ý hoặc phản đối nhỏ, đến lúc đó năng lực Diệp Thạch Bình làm ra thành tích không tệ thì Quách Tự Tại hắn cũng dính chút hào quang. Mà hào quang này không phải Diệp Thạch Bình phân cho hắn, mà là hắn bằng vào thế lực của mình chỉ điểm những chỗ chưa đủ.
Loại vấn đề này chỉ có thể nói rõ hậu trường của Diệp Thạch Bình rất lớn, lớn tới mức giai tầng như Quách Tự Tại cái không thể nào chạm tới. Đồng liêu tranh đấu có thể, nhưng mà không nên cá chết rách lưới, nếu không... Quách Tự Tại đổ mồ hôi lạnh, nếu không có Tần Mục đề điểm, nghĩ lại hắn đối phó Diệp Thạch Bình thì càng sợ hãi.
Tần Mục nhìn qua Quách Tự Tại sắc mặt mất tự nhiên, cười nói:
- Tự Tại a, Diệp phó bí thư này không phải là người bụng dạ hẹp hòi, công tác nha, làm sao không có chút va chạm.
Quách Tự Tại liên tục gật đầu, tâm tư đặt xuống, Tần Mục nói không có việc gì thì chắc không có việc gì, công việc sau đó Tần Mục khẳng định đã đối phó không sai biệt lắm.
Ân uy tịnh thi, Tần Mục trong lòng Quách Tự Tại tăng lên độ cao mới.
Hai người còn nói trong chốc lát sau đó dắt tay rời đi. Người của tổ hiệp tra tề tựu đông đủ, Tần Mục liền phân phối nhiệm vụ hôm nay.
Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba đi xe tới thành phố Cổ Bá, Vương Hải Nam cùng Cố Ngọc Trữ đi tới cục hồ sơ của thành phố tìm hiểu hồ sơ về sông Mẫu chảy qua nội thành tỉnh Tây Túc. Mà Tần Mục cùng Quách Tự Tại đi thị sát các nơi.
Đã só uy nghĩ, Tần Mục cần phải làm chính là khuếch đại chuyện này. Cho Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba cùng một tổ, Tần Mục cũng có chuyện cân nhắc của chính mình. Mà làm cho Cố Ngọc Trữ cùng Vương Hải Nam đi tới cục hồ sơ cũng là khẳng định suy nghĩ của Cố Ngọc Trữ. Đồng thời nội dung trong phong thư của Vương Hải Nam cũng khiến Tần Mục hứng thú, có thể thông qua hai nữ nhân này trao đổi vớ nhau, Cố Ngọc Trữ có thể từ trong miệng Vương Hải Nam biết được chút tin tức. Tần Mục không chạm vào cũng không có nghĩa là hắn không nghĩ gì, nếu có thể qua tay Cố Ngọc Trữ biết được thứ gì đó, Tần Mục cũng có thể bứt ra khỏi chuyện này.
Trên mặt Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba mang theo thần sắc không phục, dựa theo cấp bậc lúc trước hai người bọn họ đều có chức cao hơn Tần Mục, một bây giờ một kẻ chỉ làm qua bí thư huyện ủy áp lên đầu của bọn họ, bảo bọn họ đi làm này nọ thì cảm thấy biệt khuất. Mà trong mắt Cố Ngọc Trữ hiện ra sắc thái khác, lặng lẽ quan sát sắc mặt phức tạp của Vương Hải Nam.
Bữa ăn sáng có chút lục đục, mây đen bao phủ nội tâm của mọi người. Quách Tự Tại là nhân tinh, tự nhiên nhìn ra được trong tổ hiệp tra không có hài hòa, lấy cớ đi chuẩn xe sớm rút lui.
Tần Mục và Quách Tự Tại đến huyện Tây Bình, người trong thường ủy huyện Tây Bình hoan nghênh nhiệt liệt. Tần Mục chính là cán bộ huyện Tây Bình quay về cố hương, về đến cố hương tự nhiên phải xem kỹ. Từ biệt vài năm, huyện Tây Bình biến hóa phi thường lớn, với tư cách là thị trấn được lợi đầu tiên, có thể phát triển trở thành thị trấn quy mô lớn như vậy, Tần Mục rất vui mừng. Sau tiếp dãi Tần Mục đại lực tán dương chính quyền huyện Tây Bình không sợ trở ngại, tinh thần dũng cảm khai thác và điểm danh từng thành viên của thường ủy huyện, sau đó mời rượu từng người, khiến cho bọn họ thụ sủng nhược kinh. (Được sủng ái mà sợ)
Buổi chiều Tần Mục đi cùng Quách Tự Tại, thường ủy huyện dẫn dắt trở lại thôn Tây Sơn, đây là nguyên quán của Tần Mục.
Thông qua qua chân núi thì ánh mắt Tần Mục có chút thê lương. Lúc ấy khai thác sơn động bị bao nhiêu lực cản, bản thân mình gấp gáp vội vàng đi vay tiền các nơi, còn vận dụng chuyển khoản của Lý Đại Đồng. Bây giờ nhìn thấy nó đang hối hả thì Tần Mục thở dài trong lòng, chỉ vào Quách Tự Tại nói ra:
- Tự Tại ah, nhìn xem, chỉ mới qua mấy năm mà phong cảnh nơi này biến hóa lớn rồi.
Quách Tự Tại vừa cười vừa nói:
- Tôi nhớ rõ tình cảnh lúc Bạch phó bí thư đến thôn Tây Sơn bị ngài chọc giận quay về đấy.
Đây là chuyện đắc ý của Tần Mục, lúc ấy đã hiển thị uy thế một thôn trưởng không sợ uy thế của lãnh đạo huyện, nói ra những cường hạng làm điển hình. Quách Tự Tại tâng bốc làm Tần Mục rất thoải mái, hắn cười lên ha hả, nói ra:
- Tự Tại ah, anh đúng là nắm tóc tôi không buông nha.
Tần chủ nhiệm tâm tình không tệ, phó chủ tịch huyện thấy thế cũng muốn biểu hiện một chút, chỉ vào nhãn hiệu bên cạnh sơn động.
- Tần chủ nhiệm, ngài xem.
Tần Mục hứng thú đi qua, nhìn qua mấy chữ trên bản hiệu: chợ Tần Mục, sắc mặt lập tức đen lại, ho khan một tiếng hỏi:
- Chợ Tần Mục, ai làm thế, sao treo chiêu bài như vậy.
Phó chủ tịch huyện không thấy Tần Mục không vui, nói ra:
- Tần chủ nhiệm lúc trước làm nhiều chuyện cho người dân, tấm bảng này chính là vì...
Hắn vẫn chưa nói xong, Tần Mục nổi giận nói:
- Mò mẫm hồ đồ! Chúng ta là cán bộ làm việc cho dân là vì lưu danh sao? Còn chợ Tần Mục nữa, đây không phải khiến dân chúng chỉ vào mặt tôi chửi sao? Bỏ đi.
Nói xong Tần Mục hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng đi lên phía trước.
Phó chủ tịch huyện còn không biết mình làm sai cái gì, ngây ngốc nhìn qua bóng lưng Tần Mục rời khỏi. Có đồng liêu không nhìn được ghé vào lỗ tai hắn nói ra:
- Tần chủ nhiệm đó là đại nhân vật, chút hư danh này người ta chướng mắt.
Qua chợ sau đó đi tới nơi sinh ra và do hắn kiến thiết nên, nhìn thấy sơn thôn nhỏ phát triển nhanh thì Tần Mục lập tức cảm thấy con mắt cay cay, cường lực ngăn lại, đi tới trước vài mét như lại cảm thấy vài mét này đi khá vất vả.
Thôn Tây Sơn không còn bộ dáng rách nát lúc trước nữa, thay thế bằng các tòa nhà kiên cố. Trong khe núi có cao cửa rộng, người dân có thịt ăn, đây cũng là khẩu hiệu của Tần Mục, đáng tiếc Tần Mục không có nhìn thấy biến hóa ở đây đã bị dời đi. Hôm nay trở lại chốn cũ nhưng lại là cán bộ thị sát, địa vị biến chuyển khiến Tần Mục cảm thấy nội tâm ê ẩm.
Hồ Lão Tứ, Lão Lâm, Hứa Lục, Lý Đại Đồng và các thôn dân lúc này đang đứng ở cửa thôn. Trong huyện đã sớm truyền tin tức, nói Tần Mục sẽ quay về thôn, lúc này già trẻ trong thôn đi ra ngóng chờ, rốt cục nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi tới, toàn bộ già trẻ trong thôn hoan hô lên, giống như lên tinh thần chạy lên phía trước.
Nước mắt của Tần Mục chảy ròng khi thấy thôn dân thôn Tây Sơn nhiệt tình vây quanh, mỗi người đều lớn tiếng nói cái gì đó, giống như đang báo cáo biến hóa của thôn Tây Sơn, lại giống như hoan nghênh Tần Mục trở về. Hồ Lão Tứ dường như không thay đổi cái gì, trên mặt nhiều hơn vài phần thỏa mãn và vui vẻ, dùng sức nắm tay Tần Mục, nói:
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.