Cố Ngọc Trữ không nói gì, hiện tại việc duy nhất nàng cần làm chính là lắng nghe, đây không còn là lục đục trong quan trường, mà là hai người phụ nữ đang thổ lộ tiếng lòng.
Vương Hải Nam bắt đầu kể lại quá trình mình tham gia công tác. Cố Ngọc Trữ cũng không phát hiện được tin tức gì bên trong, chỉ là không ngừng nghe nàng nhắc đến rượu.
Nói chuyện xong đã trôi qua hơn một giờ. Đợi sau khi Vương Hải Nam uống cạn chai rượu, Cố Ngọc Trữ mới phát hiện tâm tư của mình đã bị lời kể của Vương Hải Nam hấp dẫn, thật không nghĩ tới người phụ nữ kia lại trôi qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ đến như vậy.
- Chai rượu hết rồi.
Vương Hải Nam tạm dừng chốc lát, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Ngọc Trữ, chậm rãi nói:
- Cô cảm thấy cùng Tần Mục đạt được liên minh là mình đang hướng về phía trước đi? Nhưng lần này Tần Mục xuống đây, cho dù không chết, vận làm quan đời này cũng sẽ đến đây mà chấm dứt.
- Ông!
Trong đại não Cố Ngọc Trữ vang dội tiếng bom, trong óc nhất thời trống rỗng. Đây là một âm mưu ôm ấp đã lâu! Khi Cố Ngọc Trữ phát hiện hành vi khác thường của Vương Hải Nam, chính Vương Hải Nam cũng bố trí cạm bẫy với Cố Ngọc Trữ. Từ lúc ban đầu trò chuyện, kỳ thật Vương Hải Nam chỉ dùng biểu hiện của mình lôi kéo phương hướng cuộc nói chuyện.
Tuy Cố Ngọc Trữ là kiểm sát trưởng cấp cao, có thể hiểu được đủ loại phân tích trong vụ án, nhưng việc lục đục trong quan trường vẫn thiếu khuyết cảm xúc mẫn tuệ. So sánh với người tham chính lâu năm như Vương Hải Nam, Cố Ngọc Trữ còn quá non nớt.
Bởi vì nguyên nhân từ Tần Mục, Cố Ngọc Trữ đem chuyện hắn căn dặn xem như là nhiệm vụ, mà không phải là cảm xúc mẫn tuệ từ nhân vật trong thể chế. Bởi nguyên nhân gia đình, Cố Ngọc Trữ tiếp xúc còn nông cạn rất nhiều, trong lúc nàng phát hiện mình lâm vào cạm bẫy của Vương Hải Nam thì chợt phát hiện mình đã vô lực tránh né.
Bởi vì những lời cuối cùng này của Vương Hải Nam, làm Cố Ngọc Trữ vô cùng xúc động, tổ hiệp tra mang theo nhiệm vụ bí ẩn đi xuống, nhưng Vương Hải Nam cố tình tuôn ra tin tức có người nhắm vào Tần Mục, thậm chí không tiếc đem chính đồ của Tần Mục hủy diệt, võng đen sau lưng khổng lồ cùng mạnh mẽ làm Cố Ngọc Trữ có chút tâm kinh đảm chiến.
- Liên minh? Hải Nam tỷ, tôi không rõ cô có ý gì.
Cố Ngọc Trữ giả vờ tươi cười nói:
- Tổ hiệp tra đang làm gì, không cần nói mọi người đều biết. Tôi nghĩ chờ sau khi trở về, chỉ sợ Hải Nam tỷ cũng sẽ có cương vị trọng yếu hơn chờ mình đi.
Khóe môi Vương Hải Nam nhếch lên tia cười trào phúng, Cố Ngọc Trữ nhìn nàng, không tự giác cúi đầu.
Trong gian phòng yên tĩnh, hai cô gái đều có tâm tư riêng của mình.
Đêm nay chung quy không chút bình tĩnh, ngay khi hai cô gái tranh đấu tâm tư lẫn nhau, trong một gian phòng khác Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba cũng đang đối chọi gay gắt. Khác với việc tranh đấu âm thầm của hai cô gái, hai người đàn ông đang không ngừng hút thuốc.
Không có lời dạo đầu, chủ đề của hai người trực tiếp từ việc cùng nhau công tác chung một thị trấn mà nói đến. Từ ban đầu mới gặp mặt cho đến dần dần hợp tác, tiếp nhận quyền lợi, dần dần đề tài của hai người nhắc đến tổ hiệp tra.
- Lão đệ, công tác sau này trong huyện khi chú làm còn tốt hơn lúc tôi còn ở nơi đó nhiều. Lúc tôi đi, đáy còn mỏng, dù trụ cột đặt xuống không ít nhưng có thể làm mầm móng nảy mầm vẫn là từ trong tay chú.
Trong lời nói của Hoàng Đào Ba mang theo vẻ khen ngợi Ngô Phượng Hà, đồng thời lại thầm ca tụng mình từng trải tốt đường cho hắn, nhắc nhở sở dĩ hôm nay Ngô Phượng Hà được địa vị này là do ai làm người dẫn đường.
Ngô Phượng Hà cười cười, ngữ khí có chút nhẹ nhàng nói:
- Lão bí thư, tổ quốc đã cải cách nhiều năm, chúng ta không thể dùng loại ánh mắt luôn không thay đổi đối đãi vấn đề đó thôi.
Ngô Phượng Hà đã dựa vào Tần Mục, hơn nữa còn dùng Hoàng Đào Ba làm ván cầu, cho nên lời của Hoàng Đào Ba vừa hiển lộ lập tức bị một cây đinh mềm bắn ngược trở về. Ý tứ rất rõ ràng, hảo hán không đề cập chuyện năm cũ, quả thật ông từng thực hiện công tác trong huyện, nhưng chân chính làm ra thành tích là nhờ tôi, ông luôn tính toán chi li chuyện mình từng đảm nhiệm chức vị mấy năm kia, ông già rồi, đã không còn theo kịp thủy triều thời đại.
Sắc mặt Hoàng Đào Ba thoáng ngưng một chút, ha ha cười khan vài câu, tiếp tục nói:
- Lão đệ, Trường Giang sóng sau dồn sóng trước là không giả, nhưng sóng sau rồi cũng sẽ biến thành sóng trước mà thôi.
Ngô Phượng Hà cũng cười nói:
- Nhưng sóng sau còn chưa nhìn thấy được rõ ràng, vẫn còn chưa thể trở thành sóng trước. Nếu đi tới một trận gió lớn, sóng sau còn có thể xông đến mạnh hơn.
Giao phong phi thường nhanh chóng, Hoàng Đào Ba chợt hiểu được chỉ hai ba ngày thời gian, lập trường của Ngô Phượng Hà đã yên lặng thay đổi, thậm chí còn thay đổi dị thường kiên định.
Cuộc điện thoại của Cao Phái chẳng những đảm đương tác dụng như một ống loa, ý tứ ẩn hàm bên trong cũng phi thường rõ ràng. Ý bảo Tần Mục đoạn đường này thật sự không nên tạo ra động tác quá lớn, đừng làm nhân vật “cầm lông gà xem thành lệnh tiễn”, cuối cùng sẽ không đạt được kết quả tốt.
Đạo lý này chính Tần Mục cũng biết, hơn nữa còn hiểu rất sâu sắc. Nhiệm vụ lần này chính là tra xét rõ vấn đề con đê lớn của sông Mẫu Thân, nhất định sẽ đắc tội một số người. Làm sao đem phạm vi đắc tội khống chế trong mức độ nhỏ nhất, đây mới là điểm tựa cần châm chước của Tần Mục.
Hơn nữa Tần Mục cũng không có tham vọng quá đáng có thể lặng yên không chút âm thanh dẫn dắt tổ hiệp tra đem chuyện con đê ở Bình Triêu tra được tận gốc rễ, có thể nhanh chóng lấy Bình Triêu làm chỗ xuất phát, vận dụng lực lượng chủ yếu một lần nữa tu sửa con đê mới là mục đích cuối cùng của hắn.
Đi ra cảnh điểm, Tần Mục hỏi thăm lão Lưu trong Cửu Giang có nhà hàng nào đặc sắc hay không. Lão Lưu ngẫm nghĩ một chút, nói mình cũng không đi qua Cửu Giang mấy lần, không quen thuộc lắm.
Tần Mục nhìn thấy lão Lưu nói chuyện mang theo vẻ cẩn thận, liền cười nói:
- Lão Lưu ah, chú cũng biết người buôn bán như chúng tôi cần đánh giao tế với mặt trên, chú đừng quá để trong lòng. Hòa khí sinh tài, chúng tôi buôn bán cần chính là đừng lắm miệng, nếu không sao có thể kiếm tiền đây?
Lão Lưu nghe Tần Mục nói chuyện kiểu thương nhân liền đánh mất băn khoăn của chính mình, có chút xấu hổ nói:
- Tần lão bản, ngài mở miệng lại là bộ trưởng lại là bí thư, nhân dân như chúng tôi nghe được thật hoảng hốt.
Tần Mục cười vang, vỗ vỗ vai lão Lưu nói:
- Bộ trưởng bí thư thì sao vậy, còn không phải vì nhân dân phục vụ hay sao?
Tần Mục nói ra lời này trong lòng cũng có chút không yên, hoàn hảo lão Lưu không tiếp tục truy cứu, xe lại chạy dọc theo quốc lộ.
Chờ hai người đi rồi lại dừng lại ngắm cảnh, khi trở lại nội thành ánh đèn đã lên, trong bóng đêm mông lung thành phố Cửu Giang thật phồn hoa hướng vinh, ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc lan tràn khắp nơi.