- Phạm bí thư, đây là…
Lữ Tân Hoa chào hỏi Phạm Phẩm Đức trước tiên, sau đó mới nói chuyện, chỉ ngại người kia lấy tội danh khi thành phố xảy ra chuyện lại không thấy mặt mà đem giày chật ném cho hắn.
Đáng tiếc hiện tại không ai để ý đến hắn, đều đưa mắt nhìn cục trưởng cục công an thành phố Thạch Trường Nhạc.
Thạch Trường Nhạc đứng trước đoàn người, đang hướng hai binh lính canh giữ tại bến tàu lớn tiếng nói:
- Ai là quan quân dẫn đội của các anh, gọi hắn đi ra gặp mặt chúng tôi. Quả thật là hồ nháo, quân đội vốn không được phép can thiệp chuyện chính phủ địa phương, các anh đây là vi phạm kỷ luật!
Hai binh lính hoàn toàn không để ý tới lời nói của Thạch Trường Nhạc, tiếp tục bưng súng không nhúc nhích đứng thẳng nơi đó, ánh mắt cảnh giác nhìn nhóm lãnh đạo thành phố.
Dưới chân Thạch Trường Nhạc chừng nửa thước, một dãy băng vàng kéo dài, ở giữa đặt tấm bảng hình tròn, bên trên viết rõ dòng chữ: quân quản.
Làm nhân sĩ cao tầng không khả năng không biết được ý nghĩa của tấm bảng cùng dãy băng vàng kia, điều này nói rõ khu vực này lâm thời trở thành khu vực quân đội tiếp quản, người không thuộc quân đội cho dù là quan viên chính phủ cũng không được phép bước qua vòng tuyến này, nếu không binh lính có thể không cần tuân lệnh của quan viên chính phủ, luận tội xâm nhập khu vực quân sự trọng địa mà bắn chết.
Thạch Trường Nhạc đi về phía trước một bước, chân của hắn dừng ngay bên ngoài dãy băng vàng. Chỉ cần chân của hắn tiếp tục tiến lên thêm 0,5cm, sẽ giẫm lên dãy băng vàng kia. Khẩu súng tự động trong tay hai binh lính nhất thời rầm một tiếng vang lớn, họng súng hoành ngang lập tức hướng thẳng tới, rất có tư thế chỉ cần Thạch Trường Nhạc dám bước thêm một bước, bọn họ sẽ lập tức nổ súng.
Thạch Trường Nhạc nhìn thoáng qua phía sau, thân thể hơi run run. Đối diện với những quân nhân chỉ biết tuân thủ quân lệnh hoàn toàn không có đạo lý gì đáng nói, quân lệnh đưa xuống là lớn nhất, bọn họ là quân nhân, vĩnh viễn lấy việc nghe theo mệnh lệnh làm nhiệm vụ lớn nhất. Bước chân Thạch Trường Nhạc ngập ngừng vài lần, nhưng không dám tiếp tục tiến thêm chút nào.
Lữ Tân Hoa nhìn thấy tình huống như thế liền đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện một gã khoa trưởng của cục thuế vụ đứng sau đội ngũ. Với cấp bậc của người kia tuyệt đối không nên xuất hiện ở nơi này, Lữ Tân Hoa mẫn tuệ phát giác gã khoa trưởng kia hẳn phải biết chút gì đó. Hắn lặng lẽ lui ra sau mấy bước, thấy không người chú ý đến mình lập tức đi tới bên cạnh gã khoa trưởng kia, vỗ lên vai hắn.
- Lữ…
Gã khoa trưởng vừa nhìn thấy Lữ Tân Hoa, định chào hỏi đã bị hắn ngăn cản kéo tới xe của mình.
Ném cho gã khoa trưởng một điếu thuốc, Lữ Tân Hoa tự châm một điếu, nhìn thấy ngón tay người kia không ngừng run run, liền biết suy đoán của mình không sai, thấp giọng nói:
- Rốt cục sao lại thế này? Anh không còn muốn làm khoa trưởng nữa có phải hay không? Đang lúc nào cũng dám chạy tới đây?
Gã khoa trưởng này là tâm phúc của cục trưởng cục thuế vụ, mà cục trưởng lại có quan hệ tốt với Lữ Tân Hoa, cho nên Lữ Tân Hoa dùng giọng điệu như quở mắng khuyên nhủ làm gã khoa trưởng nhất thời bình tĩnh lại, nói:
- Lữ chủ tịch, không phải tôi muốn chạy tới tìm tai vạ, mà lúc đó tôi đang ở trên Thủy Thượng Hoàng Cung ah.
Lữ Tân Hoa không thời gian hỏi thăm gã này làm sao có tiền đến nơi đây tiêu phí, hắn chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra, cả giận nói:
- Ai quản anh ở đâu chứ, chỉ cần anh biết chuyện gì xảy ra thì nói nhanh lên.
Gã khoa trưởng run rẩy ngón tay, rít sâu hơi thuốc, phun đầy trong xe, sau đó đem mọi chuyện đã xảy ra nói hết thảy, lại nói:
- Lữ phó chủ tịch, lần này thật sự là xui xẻo, thật đó.
- Mấy ngày hôm trước, Âu tổng nói cần cho cục thuế vụ cùng cục công thương chút giấy tờ, là về phương diện tiêu thu điện tử gia dụng. Ngài cũng biết Âu tổng, là một người rất chịu chơi, cũng là khách quen bên bí thư. Hắn tới tìm chúng tôi, chúng tôi cũng không biện pháp gì, tuy rằng thành phố thông tri mọi người nên chú ý thái độ làm việc một chút trong khoảng thời gian này, nhưng Âu tổng cũng là người có quan hệ, chúng tôi mới đem tiếng gió nói cho hắn. Ai ngờ hắn nói cho chúng tôi biết vị chủ nhiệm tổ hiệp tra là em họ của hắn, còn nói muốn giới thiệu người kia cho chúng tôi quen biết.
- Khuya nay chúng tôi đi cùng Âu tổng đến đây, mời em họ của hắn, cũng chính là vị chủ nhiệm tổ hiệp tra cùng nhau dùng cơm. Vốn không khí thật hòa hợp, vị chủ nhiệm Tần Mục kia cũng thật dễ nói chuyện, nhưng chuyện xấu chính là bởi vì hắn dễ nói chuyện, nên khi uống rượu uống hơi nhiều. Khi vị Tần chủ nhiệm kia say rượu, đã đánh rơi một cái chén rượu.
- Vị Tần chủ nhiệm kia nói muốn bồi thường, mặc kệ chúng tôi lôi kéo thế nào cũng nhất định đòi gọi người phục vụ đến, hỏi nàng chén rượu kia bao nhiêu tiền. Người phục vụ nói một cái chén dạ quang giá sáu mươi tám, Tần bí thư còn có chút mất hứng, nói phải đi hỏi thăm quản lý một chút. Vốn chỉ là một cái chén thủy tinh lại bị bọn hắn gọi là chén dạ quang, còn nhất định đòi đền sáu mươi tám, chuyện này thật sự kỳ quặc, có phải hay không? Ngài xem đi, chính ngài cũng gật đầu, vì thế lúc ấy chúng tôi cũng cân nhắc việc này không thể làm lớn, chúng tôi đều ở dưới sự quản giáo của tổ hiệp tra, làm sao cũng không thể khiến vị chủ nhiệm kia đánh mất mặt mũi có đúng không. Lúc ấy Âu tổng cùng chúng tôi đều giành nhau đòi đền cái chén kia, phải lưu lại ấn tượng tốt cho Tần chủ nhiệm đúng không? Ai nghĩ Tần chủ nhiệm đã say, vỗ bàn không cho người khác đài thọ, còn nói ai đài thọ hắn không tha cho ai. Tuổi còn trẻ mà cơn tức lớn như vậy, thật không biết làm sao đi lên làm chủ nhiệm tổ hiệp tra.
- Thật xin lỗi, Lữ phó chủ tịch, thật xin lỗi, để tôi nói tiếp.
- Tần chủ nhiệm nói ra lời này, chúng tôi cũng không dám nói tiếp. Âu tổng ỷ mình là anh họ của Tần chủ nhiệm, nói đùa một câu, nói Tần chủ nhiệm mới đến Cửu Giang lại để cho hắn tiêu pha như vậy, thật sự là quá ngượng ngùng. Vốn một câu nói đùa thật tốt, không biết làm thế nào lại đắc tội Tần bí thư, hắn lại ném vỡ thêm chín cái chén khác, còn nói với người phục vụ chuyện tốt phải thành đôi, thập toàn thập mỹ, bảo người phục vụ gọi quản lý tới, nhìn xem mấy cái chén bao nhiêu tiền, hắn theo giá bồi thường.
Gã khoa trưởng nói tới đây, đã hút xong điếu thuốc. Lữ Tân Hoa nhíu mày, đưa hộp thuốc lá ném cho hắn, nhìn thấy hắn châm thuốc, Lữ Tân Hoa hỏi:
- Tửu lượng Tần bí thư không tốt, sao các anh không khuyên nhủ một chút?
Khoa trưởng cười khổ nói:
- Ai nói không khuyên đâu, nhưng hắn cầm chén liên tục cạn hết, không ai ngăn nổi ah.
Lữ Tân Hoa gật đầu, trong lòng có chút ý tưởng, nói:
- Nói tiếp đi, cho dù đập vỡ vài cái chén cũng không đến nỗi tình trạng như bây giờ đi.
Khoa trưởng uống cũng hơi nhiều, nghe Lữ Tân Hoa vừa nói như thế, dùng sức vỗ đùi nói:
- Ai nói không phải đâu, muốn trách thì trách gã quản lý Thủy Thượng Hoàng Cung đi, bình thường làm nhiều chuyện xấu, ngay cả người nào cũng nhận thức không rõ ràng mới chết.