Hơn nữa tổ hiệp tra cùng nhau đi tới, căn bản không làm ra động tác gì lớn, ngoại trừ bên Ký Bắc giằng co một chút ngành lao động địa phương, ngoài ra có thể dùng từ sóng êm gió lặng mà hình dung.
Kể từ đó động tác của Tần Mục bên Ký Bắc lại bị người mang ra phân tích. Nếu Tần Mục vì muốn chen chúc rụng vị anh em bà con này, đương nhiên không khả năng hướng thẳng Cao Bằng mà đến, sẽ làm ra chút tiếng vang hấp dẫn ánh mắt thủ đô, như vậy tiếp tục xử lý một phó chủ tịch huyện nho nhỏ thì sẽ dễ như trở bàn tay, sẽ không khiến cho chút người nào bắn ngược gì quá lớn.
Tần Mục quả nhiên lòng dạ ác độc, thế nhưng vì thượng vị trước tiên lấy anh em trong nhà mình khai đao. Huyện Bình Triêu đã có không ít người nghĩ như vậy. Vì vậy muốn đánh tốt quan hệ với Tần chủ nhiệm, khi Ngô Phượng Hà cùng Cố Ngọc Trữ đến một ngày, không ít người tố giác phó chủ tịch huyện Cao Bằng tham ô nhận hối lộ, kiếm lời trung gian, tác phong suy đồi, cả xấp đơn kiện được đặt trên bàn tổ hiệp tra.
Mà trong lòng Cao Bằng càng không an tâm, cũng có vài tiểu phó chức bên dưới đã lộ ra suy đoán với hắn, ban đầu hắn còn tưởng rằng Tần Mục bày ra mê hồn trận, dùng mơ hồ tầm mắt Bình Triêu thậm chí là Cửu Giang, sau đó nắm bắt vấn đề của con đê lớn. Nhưng theo không khí dần dần biến hóa, tổ hiệp tra hành sự dứt khoát cùng người của phòng đốc tra tìm Cao Bằng nói chuyện, hắn đã có chút kích động. Muốn gọi điện cho cha cùng ông ngoại, nhưng hắn mãi do dự lại không dám làm như thế. Nếu sự tình thật sự đi tới mức không thể cứu vãn, lão gia tử cùng cha hắn đã sớm có hoạt động, tuyệt đối sẽ không ngồi yên xem hắn rơi vào tình huống khó xử.
Nhưng rốt cục Tần Mục lại muốn làm gì? Chơi đùa kiểu này làm cho người ta hoàn toàn không hiểu ra sao. Cao Bằng buồn bực châm điếu thuốc, ngồi trong sô pha văn phòng, tỉ mỉ suy nghĩ manh mối.
- Đông đông đông…
Tiếng gõ cửa truyền đến, trái tim Cao Bằng cấp tốc nhảy lên, lớn tiếng mời vào.
Cố Ngọc Trữ cùng Quách Thiếu Đình cùng đẩy cửa, chứng kiến Cao Bằng đang ngồi cau mày hút thuốc, Quách Thiếu Đình liền cười nói:
- Được, trước kia đi tra xét em họ của anh, hiện tại lại đây tra xét anh, lão Quách này dính phải vận xui gì đây.
Nói xong liền đóng cửa lại.
Cố Ngọc Trữ ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Quách Thiếu Đình, nghiêm mặt nói:
- Quách khoa trưởng, thỉnh chú ý trường hợp, chúng ta đến để điều tra mà không phải kéo quan hệ.
Trong lòng Cao Bằng lộp bộp, cô gái này nói chuyện khó khăn nghiêm túc như thế, không hề nể mặt Quách Thiếu Đình chút nào. Lẽ ra chỉ cần là con cháu đời thứ ba hỗn trong thủ đô, nếu nói người nào không biết về Quách Thiếu Đình cũng rất ít, vì sao cô gái kia nói chuyện với Quách Thiếu Đình lại rất cứng rắn, nàng đang ngồi trên thuyền nhà ai đây?
Quách Thiếu Đình xấu hổ ho khan một tiếng, gãi đầu nói:
- Ngọc Trữ, hiện tại tôi cũng là cán bộ thuộc tỉnh, khi nói chuyện cô không thể khách khí được một chút sao?
Cố Ngọc Trữ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế, tập trung nhìn Cao Bằng nói:
- Cao phó chủ tịch, chúng tôi chỉ làm theo quy củ, hi vọng ngài đừng lộ ra buổi nói chuyện hôm nay, cảm ơn.
Cao Bằng gật đầu đáp:
- Quy củ này tôi biết, có điều gì hỏi tôi biết sẽ nói hết.
Cao Bằng có chút kỳ quái, vì sao ngữ khí nói chuyện của Cố Ngọc Trữ thật giống như bên ban kỷ luật thanh tra, còn mang theo hương vị như kiểm sát trưởng.
Cố Ngọc Trữ nghe xong lời cam đoan của Cao Bằng, cúi đầu lấy ra một phần văn kiện trong cặp công văn, xem một chút mới ngẩng đầu hỏi:
- Cao phó chủ tịch, có người phản ánh anh phụ trách công trình xây dựng trụ cột liên tục xuất hiện sự cố, người phụ trách công trình không biết đã đi đâu, anh đối với việc này có cách giải thích như thế nào?
Giải thích? Cao Bằng cười khổ đây rõ ràng là cạm bẫy người khác chụp lên người mình, để mình chui vào bên trong, nhưng hắn lại không cách nào nói thẳng ra được. Nếu thật vò mẻ lại sứt, nói thẳng ra đầu đuôi bên trong, chỉ sợ tội danh càng nặng, ít nhất cái mũ biết người không rõ sẽ trùng điệp chụp lên đầu hắn, đến lúc đó cho dù muốn xoay người tất nhiên sẽ có người lấy chuyện này mà chỉ trích hắn không thích hợp làm lãnh đạo.
- Chuyện này bên thương nghiệp điều tra cùng công an điều tra đang theo dõi, bởi vì nguyên nhân tránh hiềm nghi, tiến độ cụ thể tôi còn không hiểu rõ ràng.
Cao Bằng cân nhắc một chút mới nói.
Gương mặt Cố Ngọc Trữ lạnh lùng, căn bản không nhìn tới ánh mắt cầu tình của Quách Thiếu Đình, thiết diệt vô tư tiếp tục hỏi:
- Trong những sự cố kia, trước đó Cao phó chủ tịch có từng phát hiện bọn họ có chút nào không bình thường hay không?
- Trước tiên phát hiện?
Cao Bằng cảm giác câu hỏi này có chút kỳ lạ. Nếu thật là điều tra, chắc chắn sẽ không hỏi như vậy mà sẽ hỏi “trước đó có phải sớm có tiếp xúc với người phụ trách hay không”. Ý tứ trong câu hỏi của Cố Ngọc Trữ như thừa nhận sự cố phát sinh là so sai lầm của mấy đơn vị thi công, nhưng có câu “phát hiện trước đó”, giống như đang nhắc nhở Cao Bằng ý nghĩa gì.
Là cái gì đây? Cao Bằng nhìn thoáng qua Quách Thiếu Đình, lại nhìn qua Cố Ngọc Trữ, chậm rãi cúi đầu hút thuốc.
Nhất thời linh quang của hắn chợt lóe lên, tuy rằng biểu tình của Quách Thiếu Đình cùng Cố Ngọc Trữ có khác nhau, nhưng đều mang theo hương vị như dẫn đường. Dẫn đường? Trong lòng Cao Bằng nhất thời như nổ tung một đóa hoa lửa, phảng phất đem lồng ngực của hắn nổ tung.
Hết sức kiềm chế ý tưởng ngửa mặt cười to điên cuồng, ngón tay Cao Bằng run nhẹ, khàn giọng nói:
- Lúc ấy tôi quả thật không muốn để mấy đội thi công kia tham dự công trình, trong bản ghi chép của hội nghị trước đó hai vị lãnh đạo đều có thể điều tra được.
Theo lời của hắn, Cố Ngọc Trữ lại xuất ra một phần báo cáo, Cao Bằng có thể nhìn thấy được dòng chữ bên trên, chứng thật là hình thức báo cáo trong hội nghị.
Cao Bằng dùng khóe mắt nhìn qua Quách Thiếu Đình, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra có thể thấy được cảm giác như trút được gánh nặng của Quách Thiếu Đình, trong lòng liền rộng rãi, tổ hiệp tra cùng phòng đốc tra cùng nhau liên hợp, chỉ sợ là đang diễn tuồng.
Xuất diễn này rốt cục là như thế nào, Cao Bằng không thể suy đoán cũng không kịp cân nhắc, hắn chỉ bằng vào chính linh quang đột ngột của mình mà nói theo cách dẫn đường của bọn họ.
- Chúng tôi đã điều tra bản ghi chép của buổi hội nghị này, quả thật Cao phó chủ tịch có lời đề nghị như vậy.
Khóe môi Cố Ngọc Trữ thoáng mỉm cười, quả nhiên là long tầm long mà phượng tầm phượng, con của loài chuột thì đào thành động, người bà con này của Tần chủ nhiệm cũng không phải kẻ giá áo túi cơm.
Cao Bằng thoáng thở dài, thanh âm vô cùng trầm trọng nói:
- Sau khi đi vào Bình Triêu, tôi có tìm đọc một ít tư liệu, phát hiện danh tiếng của mấy đội thi công kia không tốt lắm.
- Có thể cho một ví dụ không?
Quách Thiếu Đình xen vào một câu.
Cao Bằng như hiểu ra, nói:
- Tỷ như tiểu khu Ngọc Lan của Bình Triêu, là công trình của một đội ngũ bên trong đó thi công, nhưng cư dân vào ở chưa đầy một năm đã sinh ra trạng huống tòa lầu bị nghiêng.