Cô cả Tần Ninh, lâu nay vốn hồn hậu nhân từ, mặc dù Tần Mục mấy năm rồi không gặp dượng hai Âu Tứ Phương, nhưng hắn cũng biết người này là người đàng hoàng. Bốn đứa bé trong nhà, Âu Quan Tiến hiện giờ đã được Tần Mục kéo vào cùng thuyền với mình, ở bên Cửu Giang có thể nói là khí thế ngất trời. Tứ ca Âu Á Tiến, bây giờ đang ở New Zealand đảm nhiệm chức thư ký nhỏ ở đại sứ quán, mặc dù ở trong con đường chính trị, nhưng cũng là núi cao nước xa, không coi là thật. Cho nên phía bên cô cả, cũng không có nguy hiểm quá lớn. Còn hai khuê nữ Âu Quan Nam và Âu Á Nam, tính cách vốn không thích nói chuyện, một người làm nhà văn, một người làm phiên dịch, càng không có ánh hưởng gì với Tần Mục.
Nhưng cô hai Tần Tĩnh vốn là người chanh chua, mặc dù không có thế lực gì, nhưng vô cùng kiêu ngạo. Người như thế đối phó lại vô cùng dễ dàng, nhưng Tần Mục lại không thể dùng thủ đoạn trên quan trường đối phó với người trong nhà, nếu không Tần lão gia tử sẽ nổi đóa.
Dượng hai Đậu Hoài, hiện tại đang ở nước ngoài, cũng là người phụ trách trong xí nghiệp nhà nước, Tần Mục chỉ mới gặp hai lần, không có ấn tượng sâu sắc, hình như rất trung hậu, nhưng làm việc trong xí nghiệp nhà nước, người trung hậu sớm đã bị đào thải, cho nên Tần Mục cảm thấy dượng hai là người lòng dạ sâu đậm, không phải dễ chung đụng. Còn bốn đứa con nhà họ, anh cả Đậu Bân Tần Mục từng gặp qua, rất có phong cách của cha, chị hai Ngũ Tỷ đã lập gia đình, cũng không có gì. Chỉ có lão thập Đậu Đức, tính cách giống như Tần Tĩnh, vào dịp năm mới lúc nào cũng nói mấy lời kỳ quái, mấy năm qua Tần Mục đều nín nhịn bỏ qua.
Hiện tại, Tần Mục trải qua chuyện của tổ hiệp tra, mở rộng tầm mắt, thủ đoạn dần nghiệm ngặt, Đậu Đức lại chửi thẳng vào mặt hắn, chuyện này thật sự làm cho người ta phải suy nghĩ.
Nếu đã như vậy, Tần gia cũng phải có một người đứng ra nói chuyện. Trong lòng Tần Mục lóe lên một tia sát cơ, có một số việc càng làm sớm càng tốt.
Hạ Chân là phó bộ trưởng bộ Tin Tức, mặc dù trong bộ có chút phân tán, nhưng có cấp bậc và chức quan đặt ở đây, nơi đó vẫn rất nghiêm ngặt. Chiếc xe của Tần Mục cũng không thể trực tiếp lái vào, mà phải dùng chiếc thẻ Hạ Uyển Nhi lấy ra, quét qua cánh cửa điện tử, mới được đi qua. Nhưng Tần Mục và hai cô gái vẫn phải đăng ký thẻ căn cước, vô cùng nghiêm khắc.
Nằm ngoài dự liệu của Tần Mục, Hạ Chân lại đang ở nhà. Căn phòng lớn khoảng hai trăm mét vuông đối với cấp bậc của Hạ Chân mà nói có chút không phù hợp với thân phận, nhưng Hạ Chân lại có vẻ vô cùng thỏa mãn, đợi Tần Mục tiến vào, trực tiếp cười nói với hắn, đi vào thư phòng.
Thư phòng của Hạ Chân được bố trí vô cùng trang nhã, có ba tủ sách lớn dựa vào tường, bên trong có không ít sách viết về xây dựng mạng lưới Internet. Tần Mục đi một vòng quanh tủ sách, than thở nói:
- Phòng sách của Hạ Bộ trưởng, làm cho người ta thật sự hâm mộ.
Hạ Chân cười ha ha, cũng không nói gì, móc thuốc lá ra đưa cho Tần Mục một điếu, nói:
- Tôi nghe nói, cậu không hút thuốc và uống rượu.
Tần Mục cũng nở nụ cười, nói:
- Thật ra rượu vẫn có thể uống một chút, còn thuốc lá không tốt cho cơ thể.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn châm thuốc, làm cho khuôn mặt Hạ Chân lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Tần Mục cầm gạt tàn thuốc, Hạ Chân thì đi tới bên cạnh hộc tủ, rút từ bên trong ra một quyển sách, đưa cho Tần Mục, cười nói:
- Quyển sách này cậu xem qua chưa, bên trong có không ít thứ đáng để chúng ta suy nghĩ.
« Kết cấu mạng lưới Internet » , đây là một quyển sách mang tính vỡ lòng đến từ Silicon Valley, là một số tâm đắc của các cố vấn an ninh máy tính trong mấy công ty viết ra, là thứ sớm bị vứt bỏ vào thùng rác trong thời đại của Tần Mục, nhưng lúc này lại là bộ sách mạng lưới an ninh vô cùng quan trọng. Trên mặt Tần Mục không lộ ra vẻ khinh thị, chân thật lật xem mấy tờ, nhẹ nhàng nói:
- An ninh tin tức điện tử?
Hạ Chân gật đầu, ánh mắt sắc bén của Tần Mục khiến hắn rất hài lòng. Ngay từ lúc ở Bắc Liêu, khi Tần Mục chỉ bảo cho Hạ Uyển Nhi ý tưởng xây dựng công ty, lúc ấy Hạ Chân đã bắt đầu chú ý đến người thanh niên Tần Mục này. Mặc dù biết Tần Mục có chút liên hệ với họ Tần, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, Tần Mục chính là con cháu thất lạc nhiều năm của Tần lão gia tử. Sau khi biết chuyện, hắn càng chú trọng đến hành tung của Tần Mục, khi Tần Mục ở Cửu Giang, hắn đã đề xuất một ý tưởng cho bộ An toàn quốc gia.
Kế hoạch xây dựng một mạng lưới an ninh, đồng thời mở ra con đường nghiên cứu tin tức điện tử trong quân đội. Kỹ thuật, không có, nhưng có thể học tập; nhân viên, không có, nhưng có thể bồi dưỡng. Tuy nhiên một người thủ lĩnh có năng lực quan sát nhạy bén, mới là thứ cần nhất trong tình hình hiện tại.
- Ngày 1 tháng 1 sẽ có một bộ phận mới được thành lập.
Hạ Chân cười híp mắt nói, nhưng ánh mắt nhìn Tần Mục lại giống như một con sói giá:
- Cậu có hứng thú tham gia không?
Vấn đề này thật sự rất bất ngờ, trái tim Tần Mục thoáng run rẩy. Bộ Tin Tức được thành lập, nếu muốn quay lại phương diện hành chính là vô cùng khó khăn. Cho dù ở trong danh sách, Tần Mục cũng tận lực né tránh tham gia chịu trách nhiệm với những hoạt động trong thời gian ngắn không thể nhìn ra hiệu quả như nông nghiệp, hiện tại Hạ Chân lại vươn ra một cành ô-liu, cho mình tham gia vào bộ Tin Tức mới được thành lập, trong chuyện này tồn tại cạm bẫy, hay là Hạ Chân có suy nghĩ gì? Chuyện Hạ Chân không được chào đón ở bộ Tin Tức, Tần Mục không phải không biết, nhưng một phó bộ trưởng để ý đến mình, nói thế nào cũng là chuyện có thể vui mừng. Nhưng ở đây xuất hiện một vấn đề, tương lai của Tần Mục vì chuyện này sẽ trở nên như thế nào? Sẽ đi con đường như thế nào?
Tần Mục thoáng do dự, hít một hơi thật sâu, lại lật giở mấy trang sách.
Hạ Chân bị người ta bài xích đến hiện tại, vẫn có thể thủ vững ở bộ Tin Tức, đương nhiên là có nguyên nhân của nó. Sau khi hắn biết Tần Mục, một ý niệm hình thành trong đầu càng ngày càng mãnh liệt. Sau mấy lần đệ trình báo cáo, hao tốn tất cả quan hệ của mình, rốt cục được cấp trên tán thành, thành lập một bộ phận đặc biệt mới. Vì thế, Hạ Chân coi như đánh cược con đường công danh sau này của mình, thật sự có thể xem là một bước sinh một bước tử, chiếu bạc duy nhất trong tay hắn chính là Tần Mục có thể đáp ứng bổ nhiệm này của mình.
Tần Mục không ngốc, Hạ Chân biết rất rõ. Hắn còn trẻ tuổi như vậy đã đảm nhiệm mấy chức vụ quan trọng ở cơ sở, hơn nữa còn làm ra không ít thành tích, những điều này hắn đều hiểu rõ. Nhưng chính vì chuyến đến Cửu Giang, mới khiến Hạ Chân muốn thật sự đánh cuộc một lần, đánh cuộc Tần Mục sau khi trở về kinh thành, sẽ hoàn toàn thu liễm tài năng, tôi luyện sự sắc sảo.