Cho đến khi thức ăn được mang lên đủ, Hà Tinh mới đặt chiếc khăn giấy lau nước mắt xuống, cả giận nói với Tần Mục:
- Anh rõ ràng cố ý muốn chọc tôi khóc. Chiều nay tôi còn phải thu tiết mục, giờ khóc sưng mắt, lại phải hóa trang rất nhiều, rất đau da, anh có biết không?
Tần Mục cười ha ha, rót một chén rượu cho Hà Tinh, lúc này mới đi thẳng vào chủ đề chính:
- Sắp đến tết dương lịch rồi, đài truyền hình các cô có phải sẽ làm một loạt tiết mục, để cho nhân dân cả nước theo dõi sự thay đổi của cải cách hay không?
Hà Tinh bật cười, cau mũi, chỉ vào Tần Mục nói:
- Tôi biết ngay anh tìm tôi không có hảo tâm gì, thế nào cũng có chuyện.
Tần Mục vừa vặn nghiêng người về phía trước, ngón trỏ của nàng cứ như vậy chuẩn xác điểm vào trán Tần Mục, Hà Tinh kêu lên một tiếng, thấp giọng nói:
- Háo sắc.
Câu nói này nhất thời khiến Tần Mục im lặng, hắn há hốc mồm muốn giải thích gì đó, đột nhiên cảm thấy từ này vô cùng chuẩn xác, dứt khoát cúi đầu, bưng chén rượu lên uống một hớp.
Ngón tay của Hà Tinh có chút tê dại, nàng dùng tay trái không ngừng xoa xoa. Vốn hai người đã lâu không gặp nhau, Hà Tinh vốn đã cân nhắc vứt bỏ chuyện tình cảm mông lung của mình đối với Tần Mục, nhưng cứ nhận được điện thoại của Tần Mục, trái tim nàng không biết suy nghĩ cái gì, cứ đập rộn rã liên hồn, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu. Lúc này nàng mới phát hiện thật ra mình không hề quên Tần Mục, chẳng qua nàng chỉ chôn chặt tình cảm vào trong đáy lòng, bởi vì nàng biết, Tần Mục đã kết hôn rồi. Dựa vào gia thế của nàng, tuyệt đối không thể vượt qua được Hàn Tuyết Lăng, cho nên nàng luôn giấu kỹ tình cảm của mình.
Tâm tư này nàng chắc chắn sẽ không nói cho Tần Mục nghe, nhìn bộ dạng cúi đầu của Tần Mục, nàng cảm thấy chỉ cần nhìn thấy hắn như vậy đã hạnh phúc lắm rồi.
- Thật ra tôi còn có một chuyện nữa, muốn nhờ cô đưa tin.
Tần Mục cúi đầu, rầu rĩ nói. Hắn là người thông minh, ngay từ lúc bước vào, từ trong ánh mắt Hà Tinh, hắn đã phát hiện ra tình ý dạt dào trong đó, làm sao còn dám đối mặt với Hà Tinh? Tình cảm cũng không giống như chuyện mượn tiền, có thể nợ nhiều mà không lo?
- Tôi biết ngay, hiện tại anh làm quan cũng mơ mơ màng màng, không có chuyện gì làm sao lại tìm tôi.
Trong giọng nói của Hà Tinh có vài phần u oán, thanh âm bỗng trở nên khàn khàn.
Tần Mục vừa ngẩng đầu, hỏi:
- Bị nghẹt mũi sao?
Hà Tinh làm sao dám nói theo, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, kêu lên một tiếng nói:
- Đúng rồi Tần Mục, anh còn nhớ chị Nhược Hàm không?
Tần Mục mới vừa uống rượu, thiếu chút nữa phun ra, ánh mắt nhất thời trợn tròn. Hắn rất ít khi thất thố, làm sao có thể không nhớ Bạch Nhược Hàm? Ban đầu, hai người bọn họ thiếu chút nữa trở thành vợ chồng, nếu không phải Ông Văn Hoa đột nhiên xuất hiện, mang theo cuộc hôn nhân của Tần gia, sợ rằng hiện tại Bạch Nhược Hàm và Tần Mục đã có con rồi, Tần Mục làm sao có thể không nhớ?
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, trái tim Tần Mục cấp tốc nhảy lên, hắn nỗ lực đè áp tâm tình của mình, nuốt miếng rượu vào bụng, lúc này mới bình tâm hỏi:
- Nhớ chứ, làm sao?
Hà Tinh thở dài, nói:
- Chị ấy đang học bồi dưỡng ở bệnh viện Đồng Tâm Bắc Kinh, nghe nói được một người rất giàu có để ý, không ngừng theo đuổi, tìm tôi kể khổ mấy lần rồi.
Tần Mục sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thần sắc Hà Tinh, cũng không phát hiện ra cái gì. Chuyện giữa Tần Mục và Bạch Nhược Hàm, Hà Tinh cũng hơi biết một chút, nhưng cũng chỉ là suy đoán, xem ra nàng nói cũng không có dụng ý gì. Hắn thật sự không ngờ, lần này gặp mặt Hà Tinh lại có thể nghe được chuyện về Bạch Nhược Hàm, ra sức lắc đầu, giả vờ cười nói:
- Có người theo đuổi là chuyện tốt, cô không kết hôn cũng không thể kêu bạn cô không kết hôn giống cô.
- Anh thì biết cái gì, trong lòng chị Nhược Hàm đã có người khác rồi, kẻ giàu có đó mặt dày lắm, nghe nói để mỗi ngày có thể nhìn thấy chị Nhược Hàm, còn đặc biệt đánh gãy chân người khác để ở lại bệnh viện, hắn lấy cớ thăm bằng hữu làm phiền chị Nhược Hàm.
Hà Tinh thở dài:
- Chị Nhược Hàm đấy, không chịu nói với tôi, nếu để tôi biết người trong lòng chị ấy là ai, tôi nhất định sẽ đánh cho hắn một trận.
Lúc này trong đầu Tần Mục đang nhớ lại tình cảnh ngày đó trên chiếc ghế sa *** của Bạch gia, hắn và Bạch Nhược Hàm thổ lộ tình cảm với nhau, trong đầu có chút hỗn loạn. Hà Tinh kỳ quái hỏi:
- Sao vậy, nhìn sắc mặt anh có vẻ không khỏe? Đúng rồi, anh không phải muốn ở lại kinh thành sao, tìm cơ hội trị tên tiểu tử kia, đừng để hắn đi làm phiền người khác mãi thế.
Tần Mục cười khổ, lại bưng chén rượu lên uống một hớp, tâm tình lắng đọng.
Hai người bỗng nhiên cùng yên lặng, vừa uống rượu vừa ngắm nhìn đàn cá lượn qua lượn lại, Tần Mục ho khan một tiếng, nói:
- Đúng rồi, chuyện vừa rồi tôi nói với cô, không biết cô có hứng thú đưa tin hay không?
Hà Tinh bĩu môi, dùng một loại khẩu khí rất không nhịn được nói:
- Tôi nói Tần Mục anh đấy, anh có thể đừng giả tạo như vậy được không, anh nói anh muốn chỉnh ai, muốn thổi phồng ai, chúng ta quen biết nhau năm sáu năm rồi, tôi còn không hiểu anh sao?
Tôi còn không hiểu anh sao? Những lời này nói xong rất có ý nhị, tình ý dạt dào ẩn chứa bên trong của Hà Tinh, người điếc cũng có thể nghe ra.
Tần Mục phát hiện hôm nay mình cười khổ đặc biệt nhiều, liền đem ý nghĩ trong lòng nói ra:
- Phía bên Tây Sơn thôn phát triển rất tốt, là một điển hình của nông thôn mới Trung Quốc, có thể đưa tin một chút. Còn bộ phận lao động của Ký Bắc trải qua cải cách mạnh mẽ, làm việc vô cùng tiến bộ, cũng là ví dụ điển hình. Cửu Giang Giang Bắc, tiến cử đầu tư bên ngoài, khu hoàn bảo phong cảnh và ngành công nghệ cao cùng tiến, tương đối có trọng điểm.
Hà Tinh gật đầu, lập tức nói:
- Ca ngợi Tây Sơn Cửu Giang, chỉnh đốn bộ phận lao động, anh cứ nói thẳng thì xong rồi?
Tần Mục nhất thời ngạc nhiên, Hà Tinh cũng quá nhạy cảm, mình hình như không nói rõ như vậy, vậy mà nàng cũng biết? Nghĩ lại, quả đúng như Hà Tinh nói, tôi còn không hiểu anh sao?
Hai người ăn cơm xong, Tần Mục liền cùng Hà Tinh đi tính tiền, người quản lý nhìn qua Tần Mục, rồi nhìn gian phòng bọn họ đi ra, khẽ cười nói:
- Tiên sinh, cám ơn đã đến đây, tổng cộng một vạn tám.
- Một vạn tám?
Hà Tinh nhất thời trợn tròn mắt, mấy con số này nghe thế nào cũng thấy có chút khoa trương.
Tần Mục khẽ mỉm cười, nói:
- Không đắt. Chỉ dựa vào phong cảnh ở đây mà nói, có thể nghỉ ngơi một chút, cũng không đắt.
Nói xong câu đó, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, ở đó không có gì cả.
- Một vạn tám mà không đắt?
Hà Tinh xì một tiếng, cười nói:
- Gần đây có phải anh mới phát tài phải không?
Tần Mục nhún nhún vai, móc từ trong túi ra một tấm thẻ chi phiếu, nói:
- Giúp tôi cà thẻ.
Tay quản lý khẽ cười nói:
- Thật xin lỗi tiên sinh, hôm nay máy cà thẻ của chúng tôi bị hư, chỉ có thể trả bằng tiền mặt.