- Ha ha, anh nói nghe xem.
Tần Mục cười nói.
Nhưng Hoàng Đào Ba không nói, chỉ hơi lộ ra vẻ mặt mê mang. Đây là thủ đoạn thường dùng của người dày dặn kinh nghiệm, dẫn dắt lời lãnh đạo muốn nói, sau đó giả bộ mờ mịt chưa hiểu, đáp án thật sự vẫn cần lãnh đạo chỉ rõ.
Tần Mục cũng không nói, khích lệ nhìn Hoàng Đào Ba, sau đó nói:
- Chị Cố, chúng ta không thể lại hạ thủ với Giang Bắc, bằng không ảnh hưởng không tốt.
Cố Ngọc Ninh gật đầu, Giang Bắc đã tỏ thái độ, nếu mấy người của tổ hiệp tra vẫn cạn tào ráo mán, sợ rằng sẽ dẫn phát tranh giành phe phái. Bất luận là người nào, cũng sẽ không muốn nhìn thấy hai thế lực lớn gây chuyện ầm ĩ , nhất là trong thời khắc cải cách quan trọng hiện nay, không người nào muốn tình thế hỗn loạn. Nếu quả thật xuất hiện tình huống như vậy, đám người Tần Mục sẽ không ai lưu lại, đánh đến cùng.
Cố Ngọc Ninh cúi đầu trầm tư, ánh mắt từ từ sáng lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Mục, không dám tin tưởng nói:
- Cậu, cậu đã sớm chuẩn bị xong?
Tần Mục gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Chẳng qua là phòng ngừa vạn nhất, lưu lại một con đường lui mà thôi.
Hoàng Đào Ba và Ngô Phượng Hà có vẻ mơ hồ, Ngô Phượng Hà đứng lên, nói với Tần Mục:
- Tần chủ nhiệm, tôi có chuyện này muốn đi xử lý một chút, anh xem...
Ngô Phượng Hà vừa đứng lên, Hoàng Đào Ba đương nhiên cũng hiểu ý, tìm lý do cáo lui.
Đợi hai người rời đi, Tần Mục và Cố Ngọc Ninh lại thấp giọng thương lượng hơn mười phút đồng hồ, lúc này mới cáo từ, rời khỏi nhà hàng. Hoàng Đào Ba và Ngô Phượng Hà đã chờ bên trong đại sảnh nhà hàng, đợi hai người xuất hiện mới cùng nhau rời đi.
Chuyện chiều nay, cũng không ai nhắc đến.
Mấy ngày trôi qua, Hoàng Đào Ba và Ngô Phượng Hà vẫn ở lại kinh thành đồng thời nhận được điều lệnh, Hoàng Đào Ba được bổ nhiệm làm trưởng ban điều tra buôn bán tỉnh Ký Bắc, Ngô Phượng Hà được bổ nhiệm làm chủ nhiệm phòng điều tra thương nghiệp kinh thành.
Con cờ đã bày, chỉ còn chờ đợi vòng vây.
Hôm đó, Tần Mục về đến nhà, lại bị Tần lão gia tử kêu đến thuyết giáo một trận. Đối với chuyện Đậu Đức rời đi, Tần Mục cũng không cảm thấy bất ngờ, lão gia tử không phải chỉ xem trọng mình Tần Mục hắn, trong gia tộc trực hệ có thể xuất hiện một người có tiền đồ, sẽ phải có một nhóm người chiếu cố hắn, bất luận là quan trường hay là thương trường.
- Phải cẩn thận.
Lão gia tử chỉ dặn dò Tần Mục những lời này. Là người tinh quái, lão gia tử vẫn có thể nhìn ra phong mang hiện tại của Tần Mục nên thu liễm một chút.
Ngày thứ hai, Tần Mục chủ động liên lạc với Trương Tử Bình, muốn cùng Trương nhị thiếu gặp mặt hàn huyên một lát. Trương Tử Bình đương nhiên đã chờ cơ hội này, Tần Mục lấy thân phận tổ trưởng tổ hiệp tra ngang ngược tiến vào vòng công tử kinh thành, đao đầu tiên đã bổ về phía Trương Tử Bình, thái độ này khiến người ta phải nghiên cứu.
Cùng lúc đó, Mộng Ngải Thiên Đường được mở cửa trở lại, vì thế, quản lý đại sảnh tự mình mang đến cho Tần Mục một tấm thẻ ưu đãi. Loại thủ pháp này ở trong quan trường rất thường gặp, nếu là miễn phí, vậy thì rõ ràng là hối lộ, nhưng nếu là ưu đãi cũng dễ nói chuyện.
Cho nên khi hai người gặp mặt, không khí rất vui vẻ. Trong bữa tiệc trò chuyện rất tâm đắc, căn bản không nhắc gì đến chuyện quan gia, mà chỉ bàn luận về suy nghĩ trong phương diện buôn bán.
Ngày thứ ba hai người gặp mặt , Trương Tử Bình liền ra mặt mua một mảnh đất, đây là mảnh đất đám người Hạ Uyển Nhi đã để ý. Ngay cả khế đất cũng nắm giữ trong tay Hạ Uyển Nhi, nhưng Trương Tử Bình ra mặt, Hạ Chân cũng phải kiêng nể mấy phần, tự nhiên dễ như trở bàn tay.
"Công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển Internet Long Đồ", đại biểu pháp nhân là Trương Tử Bình, còn Tần Mục trực tiếp rút hai trăm vạn đôla từ phần vốn thuộc về mình trong tập đoàn tài chính Hoa Hạ góp vốn, lấy tên người đầu tư là Ngô Cúc .
Song thiếu kinh thành bỗng nhiên liên thủ, biến chiến tranh thành tơ lụa, cùng chung vốn thành lập công ty phát triển Internet, trong đám kinh tử kinh thành lặng lẽ lưu hành một câu nói như vậy, không ít người trợn mắt há mồm kêu lên: Sói đến rồi.
Trong lúc Tần Mục biểu diễn, buồn bực nhất người chỉ sợ chỉ có Đậu Bân. Vô cùng lo lắng chạy về kinh thành, muốn cứu Đậu Đức một mạng, nhưng khi Đậu Đức không nghe hắn dặn dò, rốt cuộc hắn vẫn duỗi móng vuốt thì bị lão gia tử trực tiếp tức giận, mang Đậu Đức sung quân.
Đối mặt như vậy kết quả, Đậu Đức chừng bốn mươi tuổi không còn gì để nói, lão gia tử tại Tần gia có địa vị tuyệt đối, ai dám nói này nói kia. Sau khi vẫn an lão gia tử thì Đậu Bân đang chuẩn bị rời khỏi Tần gia, lại bị Tần Mục ngăn lại.
- Đại ca, có người bạn đang tìm người hợp tác, không biết anh có ý mở rộng nghiệp vụ hay không?
Tần Mục đi thẳng vào vấn đề, căn bản không cho Đậu Bân cơ hội, trực tiếp khai ra thẻ đánh bạc.
Rất đơn giản, anh em Đậu gia đã đánh một, tiếp theo phải lôi kéo. Tần Mục hiểu đạo làm quan, cân đối chơi rất tốt. Đậu Bân là lão đại của Tần gia, không nên sử dụng thủ đoạn thô bạo với hắn.
Đậu Bân hiện tại đang lấy sinh ý làm chủ, cân nhắc rất nhiều, so với Đậu Đức một trên trời một dưới đất, ánh mắt chớp động trong chốc lát, nói ra:
- Tìm nơi nói chuyện!
Tần Mục mỉm cười lái xe mang Đậu Bân đưa tới một tòa nhà trong kinh thành. Từ khi điên cuồng với Ngô Cúc thì căn phòng này không có đụng tới, chỉ mấy ngày gần đây Tần Mục mới tìm người sơn lại, bây giờ còn ngửi thấy hương vị nước sơn.
- Ở trong đại viện không tự do sao?
Đậu Bân nhìn thấy căn phòng này thì cười rộ lên. Hắn cùng Tần Mục chênh lệch một thế hệ, nói chuyện tự nhiên đại khí ổn trọng.
- Trốn sau lưng trưởng bối không phải cách, bản thân mình phải tự xông lên mà thôi.
Tần Mục cũng cười rộ lên, rót cho Đậu Bân một ly trà.
Đây là lão đại ca của Tần gia, lại là người nổi tiếng, hai người mới lần đầu nói chuyện trực tiếp với nhau.
- Bảo Đậu Đức đi ra ngoài cũng tốt, cả ngày ở đây thì không biết mình có bao nhiêu cân lượng, người trẻ tuổi, nên bị ít ngăn cản mới tốt.
Đậu Bân uống một chén trà, đầu tiên tỏ rõ thái độ. Tần Mục tuyệt đối sẽ không giải thích với hắn chuyện xảy ra với Đậu Đức, cho nên không nói thêm cái gì, cũng miễn xuất hiện ngoài ý muốn. Sinh ý trong miệng Tần Mục hắn rất chú ý, cái gì gọi là sinh ý, đó thuần túy là kiếm tiền, Đậu Bân âm thầm nghĩ trong lòng.
- Ha ha, đại ca đừng trách em quá nặng tay là được.
Tần Mục sáng sủa cười rộ lên, Đậu Bân đời này đã định hình, mà Tần Mục lại như mặt trời ban trưa, còn chưa tới ba mươi tuổi nhưng đã dám chơi những trận chiến không nhỏ, phách lực cũng rất lớn.
Hai người bỏ chuyện Đậu Đức qua một bên, sau đó nói chuyện nhẹ nhàng tùy ý. Đậu Bân hỏi thăm Tần Mục kiến thức xuôi nam, các trận chiến ở đập nước và chờ Tần Mục vào chủ đề chính.
Thời điểm nói tới phương diện kinh tế ở phương nam mạnh hơn phương bắc một bậc, Tần Mục hơi suy nghĩ và nói:
- Đại ca, ngươi nói trên thế giới này các quốc gia phát đạt dễ kiếm tiền hay là quốc gia rớt lại phía sau dễ kiếm tiền?