Dùng ánh mắt Tần Mục thì bức họa này tuy không tệ, nhưng lại không có hấp dẫn gì, những người họa sĩ ngược xuôi bên ngoài vất vả muốn bán tranh giá cao nhưng chẳng được. Phụ nữ mang đầy trang sức kia chỉ vẽ một bức họa nhưng thiếu đi cảm giác thanh tú và mỹ cả. Một ngàn đồng quá đề cao nàng rồi, nó chẳng có giá trị gì cả.
- Hai ngàn!
Dương Ngọc Hải kêu giá đầu tiên, tiếp tục nhìn qua Tần Mục.
Tần Mục không có nhìn theo, tiếp tục bảo trì bộ dáng không liên quan tới mình.
- Năm ngàn!
Một nam tử trung niên béo khi Dương Ngọc Hải vừa dứt lời thì ra giá.
- Sáu ngàn!
Dương Ngọc Hải nói một câu. Tần Mục rất muốn hỏi hắn là tiền quá dễ kiếm nên ra giá quá gấp sao?
Không đợi Tần Mục kêu giá, mập mạp kia lị ra giá một vạn. Dương Ngọc Hải thấy Tần Mục không có ra tay, cũng không có ý kêu giá làm gì, nhìn qua Tần Mục bày ra thủ thế kinh bỉ, quay đầu cười đùa với nữ nhân bên cạnh.
Bức tranh bị tên mập này ra giá một vạn mua xuống, khiến cho mọi người vỗ tay. Mập mạp sau khi cầm tranh thì từ trong lòng ngực móc ra tấm danh thiếp, đi tới bên cạnh bàn Phương lão bản thấp giọng nói vài lời. Phương lão bản gật gật đầu, mập mạp kia quay lại bàn của mình, xem ra đã đáp quan hệ rồi.
- Vật phẩm bán đấu giá thứ hai, hồ lô tam xuyên của triều đại nhà Thanh, do công ty Thái Đạt Phùng lão bản cung cấp.
La Đạm Ca nói vọng ra.
Tần Mục gật gật đầu, thứ này vẫn có giá trị cất chữa. Tần Mục cười lên, nghiêng đầu qua nhìn Dương Yếp nói ra:
- Dương tiểu thư, giúp tôi được chứ?
Dương Yếp gật đầu, thấp giọng nói:
- Tần bí thư, ngài nói đi.
Tần Mục khoát khoát tay, nói ra:
- Cũng không nên gọi là Tần bí thư, bị lãnh đạo của tôi nghe được thì chỉ sợ sẽ bị bình luận đấy. Tất cả mọi người là bạn nên gọi tên tôi đi.
- Tần... Tần Mục?
Dương Yếp nhẹ nhàng che miệng nhỏ.
Đông tác của nàng rất đẹp, trong ánh mắt ngạc nhiên mang theo vài phần sóng sánh, giống như đóa hoa mẫu đen u hương trong núi rừng, hương hoa mang theo hương vị hàm xúc, làm cho Tần Mục không nhịn được tâm thần rung động.
Thời điểm ánh mắt hai người giao hội, cái hồ lô đã có giá sáu ngàn, ra tay là một người mặc đường trang. Trương Tử Bình giao du phi thường rộng khắp, những người có tuổi vẫn chạy tới giao thiệp.
Tần Mục nhìn qua và cười nhạo:
- Dương tiểu thư, không bằng cô kêu giá đi? Chỉ cần đồ cố nhìn trúng hoặc yêu thích cũng có thể trực tiếp kêu giá, không cần quan tâm giá cả.
- YAA.A.A..
Dương Yếp giật mình hô nhỏ, trong nội tâm thầm suy nghĩ có phải Tần Mục muốn truy cầu mình hay không... Hắn? Bằng không tại sao lại bảo mình mưa thứ yêu thích?
- Yên tâm đi, gom tiền cho trẻ nhỏ tới trường, tôi vẫn ra chút sức.
Tần Mục nghiêng đầu đi, kềm chế tâm tình của mình, chỉ vào hồ lô và nói ra:
- Lão gia nhà tôi ưa thích mấy đồ chơi nhỏ này, cô giúp tôi mua nó đi.
Dương Yếp ah một tiếng, ngây ngốc gật gật đầu.
Bảy ngàn.
Tám ngàn.
Tám ngàn năm.
Tần Mục tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần giống như quan tâm tới mình, Dương Ngọc Hải cũng trầm xuống, không ngừng nhìn qua Tần Mục bên này.
- Chín ngàn! Vị tiên sinh này bỏ ra chín ngàn, có ai giá cao hơn không.
La Đạm Ca nói vang vọng toàn trường, một tiểu hồ lô có thể bán chín ngàn, nàng xem như hiểu được mạng lưới quan hệ phức tạp trong đó rồi.
Khóe miệng Tần Mục cong lên, dùng ngữ khí chỉ Dương Yếp nghe được.
- Còn nhớ rõ tôi ở phòng ca múa kêu giá thế nào không, cứ dựa theo phương pháp đó mà kêu.
Dương Yếp còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Tần Mục nói một câu phát hoảng. Tại phòng ca múa, Tần Mục đâu có kêu giá, rõ ràng chính là đấu khí với người Nhật. Hiện tại nếu kêu như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền?
Trong đầu nàng nghĩ như vậy, chẳng lẽ mấy năm qua Tần Mục kiếm được nhiều tiền?
- Một vạn.
Dương Ngọc Hải rốt cục ra tay, nàng nói ra với phong độ nhẹ nàng.
- Vừa rồi Dương tiên sinh không quá hữu hảo.
Tần Mục lại nói một câu.
Dương Yếp nghe Tần Mục nói thế, chậm rãi giơ cánh tay lên nói ra:
- Hai vạn.
Hai vạn! Đột nhiên tăng giá gấp đôi, tuy chỉ là một vạn, nhưng mà phần phách lực này vẫn khiến người trong hội đáu giá nhìn qua. Người trẻ tuổi phía sau đứng lên muốn tìm là phú bà nào.
Dương Ngọc Hải hừ lạnh một tiếng, Tần Mục thông qua tay Dương Yếp kêu giá, hắn có thể bỏ qua. Nhưng cứ như vậy bị Tần Mục áp qua một đầu, hắn thật sự có chút bực mình, nghiêng đầu phân phó nữ nhân bên cạnh.
- Hai vạn hai.
Nữ nhân kia nghe Dương Ngọc Hải phân phó, thì liếc hắn, cũng báo giá cả.
- Tiếp tục.
Tần Mục nhẹ giọng phân phó.
- Hai vạn... Hai vạn năm.
Trong lòng Dương Yếp run lên, chỉ là cái hồ lô nhỏ nhưng mà giá cả biến hóa vài lần, nhưng Tần Mục vẫn không biến sắc, giống như tiền của hắn không đáng tiền.
Kêu lên giá tiền này, Dương Yếp cẩn thận nhìn qua Tần Mục, phát hiện Tần Mục không có chút không kiên nhẫn gì. Đối với Tần Mục, Dương Yếp vừa kính vừa sợ lại yêu, lúc này bối rối nói:
- Bốn vạn bốn.
Lúc này nữ nhân bên cạnh Dương Ngọc Hải muố giơ tay đáu giá hai vạn tám, chư "Hai" vừa ra khỏi miệng thì thấy Dương Yếp lại giơ tay lên thì bỏ xuống.
- Không tranh giành.
Dương Ngọc Hải bình tĩnh nói ra:
- Cái hồ lô nát này hai vạn là quá đắt, không cần phải tiêu nhiều tiền như vậy. Lại nói bốn vạn bốn mà thôi, hừ hừ, rất may mắn ah.
Người Trung Quốc dùng sáu và tám là tốt, kiêng kỵ số bốn, Dương Yếp nếu ra giá này cầm tiểu hồ lô, chỉ sợ Phùng lão bản cũng phi thường không thoải mái. Sẽ làm Dương Yếp đắc tội một ít người, Dương Ngọc Hải hắn còn vui vẻ đấy.
La Đạm Ca cầm bùa gõ hai cái, lại hỏi thăm bốn phía, nhìn xem còn có ai tăng giá không. Dương Ngọc Hải ra tín hiệu với nàng, nàng cầm cái búa muốn đánh xuống.
- Tám vạn tám.
Tần Mục nhẹ nói nói.
Mấy chữ này ném ra khiến mọi người kinh ngạc, tiểu hồ lô này có giá cả như thế nào, Tần Mục ngu hay là tranh khí thì ai cũng có thể nhìn ra Tần Mục cùng Dương Yếp là ngồi cùng một chỗ, vào lúc sắp cầm đồ xuống thì Tần Mục lại tăng giá, chỉ sợ không người nào hiểu là thế nào.
Cao hứng nhất chính là công ty Thái Đạt Phùng lão bản, tương đối hài lòng đứng lên cúi người với Tần Mục.
Trong lỗ mũi Trương Ngọc Hải hừ lạnh, thời điểm hắn buông tha thì Tần Mục đột nhiên ra giá gấp đôi. Tuy nhiên người khác không biết hai người ra ám chiến, nhưng mà Trương Ngọc Hải tự mình biết, Tần Mục tát một tát cực to lên mặt của hắn, phi thường khó chịu, phi thường căm tức.
Thời điểm này hắn có thể ra giá sao? Nghe bên tai có tiếng vỗ tai không ngừng thì sắc mặt Trương Ngọc Hải xanh lét lại, lại vỗ bàn.
- Hải thiếu, nhẫn đi.
Nữ nhân bên cạnh khuyên:
- Lần đấu giá này tổng cộng hai mươi kiện, mấy thứ trước không đáng giá. Đừng nhìn hắn hiện tại huyên náo, cũng chỉ là bỏ chút tiền nhỏ mua danh tiếng mà thôi.
Dương Ngọc Hải gật gật đầu, vuốt cằm nữ nhân này.
Cách chỗ đấu giá không xa ánh mắt Trương Tử Bình chớp liên tục, lại nói khẽ với Chu Lực Quân:
- Hai người bọn họ còn rất nóng nảy, cho bọn họ chuẩn bị một chút, mang sứ thanh hoa của tôi đặt ở cuối cùng.