Thanh Quan

Chương 92: Hơn hai mươi trang bản thảo​ ​

Hôm nay Tần Mục mang những hạng mục cần hoàn thành cuối cùng nói cho Chu, Hứa hai người thương lượng, suy nghĩ mấy ngày nữa bắt đầu thi công, trong nội tâm càng thoải mái nói không nên lời. Lúc này Quách Tự Tại gọi điện thoại bảo hắn cầm báo cáo ô nhiễm môi trường đi lên trấn.

Tần Mục vỗ đầu một cái, những ngày này hắn bận rộn không thấy trời đất, Bạch Quang Lượng vẫn ở trong trấn dõi mắt chờ mong. Tần Mục không giữ quy tắc khiến phải người trong trấn tĩnh cực tư động, lại bắt đầu một vòng ám đấu mới..

Tần Mục mang theo báo cáo dài hai mươi mấy trang đi lên thị trấn, Quách Tự Tại không nói hai lời kéo Tần Mục đi vào huyện.

Mấy ngày nay Bạch Quang Lượng không có sống khá giả, trong huyện tổ chức hội nghị thường vụ do Quý Thu bàn vấn đề công nghiệp, muốn liều lĩnh thực hiện công nghiệp hóa, muốn kéo cái mũ huyện nghèo ra khỏi đầu, hơn nữa Quý Thu còn nói có mấy trấn tư tưởng công nghiệp hóa không triệt để, không đủ tư cách, cường điệu dùng trấn Hà Tử làm chủ, phê bình La Vạn Hữu cùng Quách Tự Tại. La Quách hai người tự nhiên sợ hãi trong lòng, Bạch Quang Lượng càng mất mặt. Trấn Hà Tử với tư cách là hương trấn dòng chính của Bạch Quang Lượng, bị bí thư huyện ủy chỉ mặt răn dạy như vậy, điều này nói rõ Quý Thu yên lặng một tháng qua, rốt cục bắt đầu bày ra uy thế của người đứng đầu.

Tần Mục hai người đi lên huyện, Bạch Quang Lượng cũng không có nói nhảm nhiều cái gì, trực tiếp cầm bản thảo của Tần Mục đưa tới, tỉ mỉ đọc. Tần Mục nét chữ phiêu dật nhưng mang theo nét ngưng trọng, con mắt Bạch Quang Lượng sáng ngời, xem mấy lần và bị nội dung trong đó hấp dẫn, lúc này cho Tần Quách hai người ngồi xuống, liền châm một điếu thuốc, đem tâm tư toàn bộ đặt vào trong báo cáo.

- Đề xướng kiến thiết công nghiệp cần dùng con người làn dẫn, dùng khoa học làm gốc, không thể phá hư cân đối tự nhiên mới là chính xác.

Bạch Quang Lượng nhỏ giọng đọc, cao hứng vỗ bàn một cái:

- Ghi báo cáo rất tốt. Mọi người vốn còn có ý kiến với kiến thiết!

Nói xong hưng phấn hút thuốc, tiếp tục xem tiếp.

- Trung Quốc rất lớn, dùng đất đai nuôi sống 1/4 người dân thế giới, cơ hồ tất cả cải cách phát triển đều vận hành chung quanh nông nghiệp?

Ánh mắt Bạch Quang Lượng ngưng trọng lại, nhìn qua Tần Mục lắc đầu, nói:

- Tiểu Tần ah, suy nghĩ này của anh trái ngược với ý kiến của trung ương đấy.

Tần Mục nhìn qua bản thảo, chỗ kia là hắn cố ý lưu lại. Nghe được Bạch Quang Lượng giáo huấn thì bày ra bộ dáng lắng nghe dạy bảo, nói:

- Tôi trẻ tuổi, tiếp xúc còn hạn chế, phạm vi nhìn thấy có tính cưc hạn, cho nên bản thảo này mới đưa qua cho chủ tịch thẩm tra, được chủ tịch chỉ dẫn cái gì thì tôi càng phải học hỏi nhiều hơn.

Tần Mục nói khiêm tốn, Bạch Quang Lượng nghe rất cao hứng, cầm lấy bút bi, đổi câu kia thành "Phải đồng thời không quên phát triển nông nghiệp, đại lực tiến hành kiến thiết công nghiệp cũng phải tiến hành khắc chế ô nhiễm, tất cả phải đi đôi mới là đúng đắn". Tần Mục liên tục gật đầu, nói ra:

- Thay đổi này còn sinh động hơn tôi ghi nhiều.

Bạch Quang Lượng cười ha hả, nói ra:

- Báo cáo này đặt ở chỗ tôi, tôi sẽ chau truốt lại cho anh, dùng danh nghĩa của hắn đăng lên báo tỉnh.

Tần Mục nhìn qua hơn hai mươi bản thảo, khổ sở nói:

- Chủ tịch, chủ tịch làm khó tôi rồi, chúng ra người nhỏ lời nhẹ, ngay cả lên huyện cũng sợ hãi, chủ tịch đăng lên báo tỉnh chẳng phải càng làm tôi sợ hãi hơn sao?

Bạch Quang Lượng trầm ngâm một chút, một bí thư chi bộ thôn xuất đầu trên báo tỉnh rất không có phân lượng, liền gật đầu nói nói:

- Như vậy đi, bản thảo này em như chúng ta liên họp phát biểu đi, danh tiếng của anh ở trước.

Tần Mục lắc đầu, không ngớt lời cự tuyệt:

- Không thể nào? Tôi dạy bảo ngày cách phát triển, nếu để cho người khác xem còn không biết có bao nhiêu người dùng nước miếng dìm tôi chết đấy.

Bạch Quang Lượng cười ha hả, liền không kiên trì. Phần báo cáo này vài ngày sau lấy danh nghĩa "Huyện Tây Bình chủ tịch Bạch Quang Lượng, huyện Tây Bình trấn Hà Tử thôn Tây Sơn bí thư chi bộ thôn Tần Mục" đưa tới văn phòng tỉnh ủy.

Quách Tự Tại nhìn qua Bạch Quang Lượng cười ha hả, trong nội tâm âm thầm cảm khái. Hắn theo Bạch Quang Lượng mấy năm, với tư cách người thân cận của Bạch Quang Lượng, rất ít khi nhìn thấy hắn cười to thoải mái như thế. Quách Tự Tại phán đoán, một khi bản báo cáo này được tỉnh ủy coi trọng, địa vị của Bạch Quang Lượng tại huyện Tây Bình sẽ nước lên thuyền lên, Tần Mục cũng nước lên thuyền lên, Quách Tự Tại hắn cũng chậm rãi tăng chức.

Bạch Quang Lượng đặt báo cáo qua một bên, hắn ngồi xuống dựa lưng vào ghế, lắc cổ nói ra:

- Già rồi, so ra kém người trẻ tuổi các anh, thời điểm này vừa vặn tới mùa nóng bức, toàn thân lại đau.

Tần Mục cười đi tới sau lưng Bạch Quang Lượng, thò tay bóp nhẹ lên đầu vai của Bạch Quang Lượng vài cái, tự đáy lòng nói ra:

- Y thuật của bác sĩ Bạch rất tốt, nên cho cô ấy kiểm tra một chút.

Một trưởng thôn bóp vai cho chủ tịch huyện, nói như thế nào cũng có hương vị nịnh nọt. Thế nhưng mà Bạch Quang Lượng, Quách Tự Tại trong lòng xem Tần Mục trở thành hôn phu tương lai của Bạch Nhược Hàm, Tần Mục làm như vậy càng có ý săn sóc cha vợ.

Với suy nghĩ của hai người, Tần Mục cũng không biết rõ, hắn làm như vậy là vì trong lòng có kính ý. Nếu không phải Bạch Quang Lượng ủng hộ, Tần Mục còn đang bị giày vò trong thôn Tây Sơn, sớm bị Quý Thu ăn xương cốt không còn thừa. Hắn vốn không phải là người càn rỡ, cho dù trong lòng có cảm kích cũng nên thể hiện một chút, nhưng những ngày này Ông Văn Hoa cách vài ngày lại điện thoại nói mấy câu với Tần Mục, làm nội tâm của Tần Mục ấp áp tình cảm gia đình, Bạch Quang Lượng cảm thán một tiếng khiến nội tâm Tần Mục càng thêm ấm áp vì tình thân, mới khiến cho Tần Mục làm ra chuyện đường đột như vậy.

Chuyện bóp vai này người trong phòng không có cảm thấy đường đột.

Bạch Quang Lượng nhắm mắt lại, vô tình ý nói:

- Tiểu Tần ah, Nhược Hàm mấy ngày nữa sẽ quay về đây, anh nên nói giúp tôi vài câu với nha đầu này, cho dù đi làm trên bệnh viện thành phố đi nữa, tại sao ngày nghỉ không quay về thăm lão già này, công tác bận như vậy sao?

Tần Mục cười khổ trong lòng, chỉ có đáp ứng.

Đợi đến lúc Tần Mục cùng Quách Tự Tại cáo từ rời đi, Bạch Quang Lượng lại cầm bản thảo lên, hắn cân nhắc từng câu từng chữ, hắn cho thêm vài câu hoặc rút đi vài chữ trong báo cáo.

Tần Quách hai người ra khỏi trụ sở, Quách Tự Tại nói mình còn có chuyện khác, cho Tần Mục đi nhờ xe quay về, sau đó nhảy lên xe Jeep rời đi. Tần Mục cân nhắc một chút, nghĩ tới kế hoạch phá núi của thôn Tây Sơn, hắn đi xích lô tới cục công an.

- Xoát!

Thời điểm hắn ra ngoài và nhìn phong cảnh bên ngoài thị trấn, một chiếc xe thể thao màu hồng từ phía sau vượt qua chiếc xích lô, dọa người đạp xích lô kêu lên.

Hiện tại huyện Tây Bình, ngay cả xe của bí thư huyện ủy cũng chỉ có một chiếc xe Jeep màu lá mạ còn là thứ quý giá. Đột nhiên xuất hiện một chiếc xe xinh đẹp như vậy trong huyện Tây Bình thì tiếng gió cũng từ từ truyền vào tai mọi người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất