Tần Mục thấy tình cảnh này không cần nói cũng biết phải làm gì, đại khái là có người chuẩn bị ép nàng làm cái gì đó, cho nên nàng muốn mang Tần Mục ra làm tấm mộc.
Nhưng mà Tần Mục có chút hoài nghi, Dương Yếp lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng có chút quan hệ, làm sao lại cầu mình chứ? Hắn từ từ uống trà, đồng hồ trong phòng khách nghe tí tách phá tan yên tĩnh.
Càng trầm mặc, Dương Yếp bất an càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng nhất vẫn chảy nước mắt, nhẹ giọng khóc nức nở lên. Tần Mục thở dài, hỏi:
- Đã lựa chọn đi tới đường này, có đôi khi không thể không tuân thủ quy củ bên trong.
Hắn từng ra tay một lần ở Lan Trữ, lợi dụng cơ hội Sydney biển diễu đánh tan một công ty giải trí ma cô ở Bắc Liêu, hơn nữa khi kéo tập đoàn Hoa Hạ tại Bắc Liêu thu mua một công ty giải trí đã kéo Dương Yếp vào. Nhưng hiện tại Dương Yếp tao ngộ chuyện này khiến Tần Mục có thể khẳng định lực lượng công ty Bắc Liêu kia không đủ bảo hộ Dương Yếp.
Dương Yếp gật gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn vang vọng, dùng sức lắc đầu, tóc dài vung vẩy, hắn thật sự buông tha gánh nặng này. Nàng không hiểu thấu cười rộ lên, mang theo nhận mệnh và trào phúng, đứng lên nói với Tần Mục:
- Vậy làm phiền anh, Tần bí thư.
Ba chữ Tần bí thư này nói ra rất thất vọng, sau đó nàng cúi đầu, muốn quay người rời đi, Tần Mục trừng mắt, nói ra:
- Chuyện này còn chưa nói xong, cô đã muốn đi? Cho dù tôi muốn giúp cô thì cô cũng phải nói tiền căn hậu quả cho tôi biết chứ?
Dương Yếp ah một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn che miệng, đôi mắt to đầy thê lương kinh ngạc nhìn qua Tần Mục. Tần Mục lắc đầu, chỉ vào ghế sô pha nói:
- Ngồi xuống nói rõ, có chuyện gì cũng nói đi, nếu cô cầu tôi mà tôi lại mặc kệ, về sau quay về Lan Trữ sẽ bị một đám thiếu gia yêu thích cô mắng tôi chết đấy.
Nghe Tần Mục nói thú vị, Dương Yếp cười lên, sau đó liền hỏi thăm Tần Mục toilet ở nơi nào.
Thời điểm Dương Yếp đi ra thì vành mắt đỏ ửng đã biến mất, sắc mặt cũng hồng nhuận phơn phớt một ít, xem ra là đã trang điểm, lần này ngồi xuống, Dương Yếp rốt cục quyết định mang chuyện này nói rõ cho Tần Mục nghe.
Dương Ngọc Hải! Trên mặt Tần Mục biểu lộ chán ghét, gia hỏa này sao thích không yên ổn như vậy? Giang Bắc làm ra động tác lớn, tên này quay về kinh thành thì không yên ổn, biết rõ Tần Mục cùng Dương Yếp quen nhau, còn làm ra hành động như vậy là chuẩn bị cho Tần Mục khí tức giận đây mà, định gày bẫy Tần Mục hắn sao? Hôm nay Vạn Yến đã lọt vào trong mắt cao tầng, Tần Mục thành thật không thể vì sự kiện của Dương Yếp mà cuốn vào, một khi bị Dương Ngọc Hải nắm tóc, không chuẩn Dương hệ ở kinh thành sẽ đốt lửa thêm vào.
Tần Mục lâm vào suy tư thật sâu, Dương Yếp khẩn trương nhìn qua hắn. Đã Tần Mục không có tỏ thái độ, Dương Yếp tâm tư căng thẳng lên. Nàng đến cầu Tần Mục chính là nhìn trúng hôm đó Tần Mục và Dương Ngọc Hải đối chọi gay gắt, hơn nữa còn chiếm thượng phong, đúng là điểm khiến Dương Yếp lựa chọn, nàng thà trở thành nữ nhân của Tần Mục cũng không muốn bị Dương Ngọc Hải ô nhục, bởi vì nhớ tới bộ dáng hung hăng càn quấy của hắn làm cho Dương Yếp tức giận.
Nhưng Tần Mục là quan, hơn nữa hắn đã kết hôn rồi, có lẽ hắn rất chính trực, ghét nhất là điểm này thì sao? Trong lòng Dương Yếp sâu kín nói ra, giương mắt nhìn qua Tần Mục, đột nhiên nàng phát hiện kỳ thật Tần Mục rất anh tuấn, nếu nói theo cách bình thường chính là một mỹ nam tử. Phát hiện này làm cho Dương Yếp tâm tư chấn động, cảm giác khó tả hiện ra trong lòng của nàng
Tần Mục suy nghĩ không ít, hắn chôn phục bút của mình xuống phi thường cẩn thận, không có phát hiện sơ hở gì quá lớn, chỉ cần cẩn thận thao tác có lẽ không có vấn đề gì. Có lẽ, có thể thông qua chuyện của Dương Yếp làm dây dẫn nổ tăng thêm phần tự vệ cho bản thân, trong nội tâm Tần Mục đã có ý định.
Dương Yếp vẫn cẩn thận quan sát Tần Mục, thấy trên mặt Tần Mục dần dần tươi cười, nội tâm buông lỏng.
Tần Mục đã đưa ra quyết định, liền nói với Dương Yếp :
- Chuyện này có phần của cha cô, tôi còn phải trưng cầu ý kiến của cô, nếu chuyện gì xảy ra thì tốt nhất cô nên giữ bí mật.
Dương Yếp sững sờ, sắc mặt bắt đầu tái nhợt. Tần Mục nói ra những lời này điểm trúng thống khổ sâu nhất trong lòng Dương Yếp, hơn nữa không lưu tình chút nào, làm cho Dương Yếp lại muốn khóc lên. Tần Mục khoát khoát tay nói ra:
- Không nên suy nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không làm gì thương hại ông ta cả, nhưng mà loại cha đẩy con gái của mình vào hố lửa, tôi đúng là không nhìn được.
Nói xong Tần Mục lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đậu Đức. Lễ mừng năm mới Đậu Đức đi xuống cơ sở làm việc, lão gia tử không có bảo hắn trở về, nhưng mà khi Tần Tĩnh cầu khẩn xem như được khai ân, trực tiếp bảo Đậu Đức điện thoại cho mọi người.
Đậu Đức lúc này cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đúng là không ngờ Tần Mục lại điện thoại cho hắn. Tuy hắn cam tâm đi địa phương, nhưng mà nói chuyện với Tần Mục vẫn cảm thấy không được tự nhiên, âm thanh lúc này hơi đông cứng.
Tần Mục lơ đễnh, hắn mang chuyện từ thiện tiệc tối nguyên tiêu ở kinh thành nói cho Đậu Đức nghe, điểm này Đậu Đức biết rõ, nhưng mà Tần Mục phi thường nghiêm túc nói cho Đậu Đức nếu trong huyện quyên tiền tới thôn của Đậu Đức thì cho dù như thế nào hắn cũng không được vận dụng, cũng không xen vào chuyện tiền bạc.
Đậu Đức bây giờ là phó hương trưởng thôn nghèo, chuyên nắm giáo dục. Tuy đi nhờ quan hệ tầng trên nhưng mà công tác rất vững vàng. Nghe Tần Mục dặn dò, Đậu Đức có chút nghi hoặc hỏi:
- Bát ca, loại tài phú này đưa về quê, đưa tới thì phải dùng, cả tỉnh Quý Bình đều như thế, em là một phó hương trưởng đứng là không làm được.
Tần Mục hiện tại cũng có tư cách giáo huấn người khác, hắn lạnh lùng cười cười, nói ra:
- Lão thập, quê nhà muốn động, em có thể báo lên trên mà, những chuyện này nên nói với nhiều người, nhất là người trong hương của em, đã lộ mặt trước người dân cả nước, người khác làm kém thế nào còn được, nhưng mà với em thì không được.
Đậu Đức lúc này sững sờ, cân nhắc trong chốc lát, hiểu ý trong lời của Tần Mục nói, có lẽ kinh thành còn có chiêu số gì đó, nhất thời hiểu nên thao tác như thế nào, liền cười nói với Tần Mục:
- Cảm tạ bát ca, chờ em trở về sẽ mở tiệc đãi anh.
Tần Mục cũng cười nói:
- Được rồi, cầm tiền lương của em trở về anh mời em. Yên tâm, lần này không phải vứt cho em một trăm đồng đâu.
Đậu Đức cũng cười rộ lên, hắn nói sang chuyện khác:
- Bát ca, hôm nay gọi điện thoại cho em không chỉ có chuyện này chứ?
Tần Mục ân một tiếng, nói ra:
- Lần trước chuyện mũ xe máy còn chưa có nói, anh muốn làm chút chuyện.
Đậu Đức có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:
- Bát ca, em muốn động người nào thì tùy tiện kéo quân đội đi làm là được, em nhớ anh có quân hàm thiếu tá mà, đặt ở địa phương cũng rất có phân lượng đấy.