Hiện tại quan chức khi phạm sai lầm, chảy mồ hôi là chuyện thật thông thường, nhưng vừa chảy mồ hôi vừa đứng thẳng lưng như đúng lý hợp tình, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Điều này làm cho hắn sản sinh cảm giác tò mò, cầm lý lịch của Tần Mục xem lại một lần, không ngẩng đầu, chỉ vươn tay phải nhấn xuống, nói:
- Ngồi, hội báo công tác một chút đi.
- Đứng là được, đứng là được.
Tần Mục không ngớt lời đáp.
- Vô nghĩa nhiều như vậy làm chi, cho cậu ngồi thì cứ ngồi.
Bùi Hải Đào ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Mục:
- Có chút lời đồn đãi quả thật đã tới trong tai của tôi, nhưng họ nói là chuyện của họ, tôi vẫn luôn rất tin tưởng thuộc hạ của mình.
Những lời này nếu trong lúc bình thường nói ra, là người khác khẳng định cảm động, nhưng Tần Mục biết tâm tư Bùi Hải Đào, nếu trong việc này mình không có thu hoạch gì quá lớn chỉ sợ hắn không chút do dự đem mình đẩy ra đi gánh trách nhiệm. Một câu nói không đáng giá tiền, nhưng chỉ cần thêm hai chữ “nhưng mà” là có thể phủ định toàn bộ.
Tần Mục gật gật đầu, lau mồ hôi, lúc này mới hội báo:
- Chúng tôi đã tiếp xúc với người kia, nhưng thật đáng tiếc kỹ thuật của người nọ chẳng những chúng ta cần, bên Mỹ cũng thật đỏ mắt. Thân ở nước ngoài không dám hành động nhiều, cuối cùng vẫn bị người Mỹ đoạt trước.
Sắc mặt Bùi Hải Đào nhất thời chìm xuống, ý tứ này là tay không mà về, không có bất kỳ thu hoạch. Cứ như vậy chuyện khoa nghiên cứu tiết lộ cơ mật hắn cũng không cần gánh vác giúp Tần Mục. Hắn cầm bút trong tay, sau đó lấy ra một chồng bản thảo, làm bộ như muốn viết, nhưng lại làm ra vẻ như đột nhiên nhớ tới, đặt bút lên bản thảo nhưng không động, nhấc mí mắt nói:
- Về kế hoạch của khoa nghiên cứu, hôm nay sửa sang lại một phần báo lên.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tần Mục, Bùi Hải Đào không tiếp tục gây khó chịu trong sự kiện kia, trực tiếp đã hạ cạm bẫy cho hắn. Nếu Tần Mục nghĩ Bùi Hải Đào không biết chuyện gì đem tiến độ nghiên cứu hiện tại đưa lên, chỉ sợ Bùi Hải Đào sẽ dùng ngôn ngữ gây khó Tần Mục ngay tại chỗ, sau đó lộ ra bộ dạng vô cùng tiếc nuối tỏ vẻ cho hắn thấy, cuối cùng sẽ là do đồng chí bên ban kỷ luật thanh tra đến tìm Tần Mục uống trà nói chuyện.
Sắc mặt Tần Mục có chút khó xử, lại lau mồ hôi nói:
- Bùi bộ trưởng, nghiên cứu này là do Hàn tư lệnh viên quân khu thủ đô tự mình đốc tra, vừa có tiến triển đã do Hàn tư lệnh viên tiếp nhận. Đêm qua khi tôi trở về, Hàn tư lệnh viên đã lấy đi số liệu ngay lúc đó.
Nói xong môi thoáng mấp máy, làm ra bộ dạng có vài lời thật khó nói ra.
Khuôn mặt Bùi Hải Đào không chút thay đổi gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mục, mưu toan từ trên mặt hắn tìm kiếm sơ hở. Nhưng biểu tình của Tần Mục đã rèn luyện thật lô hỏa thuần thanh từ khi làm bí thư, Bùi Hải Đào không tìm được sơ hở nào. Địa vị của Hàn Đại Bình đương nhiên là Bùi Hải Đào không làm được gì, nhưng hành vi không báo cáo trước của Tần Mục với hắn cũng làm hắn oán thầm. Hắn ân một tiếng buông bút xuống, chỉ vào ghế đối diện nói:
- Ngồi xuống nói chuyện, Hàn tư lệnh viên có tỏ vẻ vừa lòng với kỹ thuật của chúng ta hay không?
Hắn rút ngăn kéo lấy ra gói thuốc, là loại thuốc lá thật bình thường, khoảng ba mươi đồng một gói, so với Ngọc Khê tốt hơn một chút, nhưng đường đường một bộ trưởng ngay cả thuốc lá Trung Hoa cũng không lấy ra, đặc cung Gấu Trúc không bóng dáng, Tần Mục chỉ biết Bùi Hải Đào là vì đề phòng mình, nhưng vẫn xem trọng mình hơn những cấp dưới bình thường khác một chút, nếu không cho lộ ra Ngọc Khê xem như không tệ rồi.
Bùi Hải Đao đưa cho Tần Mục một điếu, Tần Mục vội vàng dùng hai tay nhận lấy, sau đó châm lửa giúp Bùi Hải Đào, lúc này mới cất bật lửa, cầm điếu thuốc trong tay, miệng hội báo:
- Vốn Hàn tư lệnh viên rất tức giận, nhưng sau khi nhìn xem đĩa cứng đã tán dương khoa nghiên cứu được Bùi bộ trưởng lãnh đạo, quả thật làm ra thành tích rất lớn. Hắn nói hai ngày này truyền ra tin tức nghiên cứu bị tiết lộ ra ngoài, hắn đã thu được một phần, nhưng sau khi xem số liệu của chúng ta mới biết được đều là do một số người bụng dạ khó lường bôi đen khoa nghiên cứu chúng ta, đây là vũ nhục thật lớn đối với quyết sách của Bùi bộ trưởng.
Nói xong lời này Tần Mục mới ngượng ngùng cười, làm bộ như thật vui sướng châm thuốc lá rít sâu một hơi.
Thần sắc Bùi Hải Đào bất động, nhưng trong lòng sóng gió ngập trời. Ý tứ của Tần Mục chính là, lời đồn đãi Tần Mục tiết lộ cơ mật hoàn toàn là giả dối, nếu không Hàn tư lệnh viên sẽ không nói như vậy. Những lời này Tần Mục rõ ràng là đem công lao đẩy lên người Bùi Hải Đào, Bùi Hải Đào có tính tình rộng rãi như vậy hay không, sẽ đem phần công lao chiến tích kia đẩy ra ngoài đây? Đáp án là phủ định, Bùi Hải Đào lại không ngu ngốc, đạt được tình hữu nghị của quân khu thủ đô là giấc mộng của bao nhiêu người!
Bùi Hải Đào ngậm điếu thuốc, lẳng lặng nhìn Tần Mục. Vẻ mặt Tần Mục có chút khiêm cung nhưng không có nịnh hót như những người khác, thật giống như một thuộc hạ bình thường hướng lãnh đạo hội báo tình huống, thật sự bình tĩnh. Bùi Hải Đào trải qua một phen suy tư, thoáng ừ một tiếng, nói:
- Hiện tại nhiệm vụ vẫn còn thật nặng nề, cậu cũng đừng vì nhận được một ít khích lệ thì đắc chí, sau này chẳng những phải làm tốt công tác, hơn nữa còn phải làm cho thật tốt, đi làm việc đi.
Đợi khi Tần Mục rời khỏi văn phòng, Bùi Hải Đào lập tức gọi điện thoại cho Hàn Đại Bình, sau khi điện thoại chuyển được hắn liền cười nói:
- Hàn tư lệnh viên, công tác của chúng tôi cho ngài thêm phiền toái, thật sự là vô cùng xin lỗi.
Hàn Đại Bình cười nói:
- Bùi bộ trưởng nói quá lời rồi, khoa nghiên cứu thành lập thật có ý nghĩa, thuật nghiệp có chuyên môn thôi, điểm này Bùi bộ trưởng đúng là đi phía trước người khác.
Bùi Hải Đào nghe được tiếng cười của Hàn Đại Bình, kỳ thật tâm tư đã bay lên bầu trời cao. Bộ tin tức ở năm 97, nói trắng ra là nhờ tiền lương nuôi sống, có được vài khoản thu nhập thêm, cũng chính là dựa vào trang bị, có Hàn Đại Bình hỗ trợ, mang theo khoa nghiên cứu làm được chiến tích, Bùi Hải Đào sẽ có hi vọng tiến vào ngành trọng yếu. Cùng Hàn Đại Bình khách sáo vài câu, Bùi Hải Đào cúp điện thoại, suy nghĩ vài vị đứng đầu ngành trọng yếu trong thủ đô có ai tuổi tác đã đến lúc, nên lui ra tuyến thứ hai.
Tần Mục quay trở lại khoa nghiên cứu, gọi Triệu Vũ Hiên vào phòng làm việc, khuôn mặt không chút thay đổi đem tin tức số liệu nghiên cứu bị tiết lộ, chính mình có thể gặp phải việc cách chức nói cho Triệu Vũ Hiên biết được, sau đó thoáng quan sát vẻ mặt của Triệu Vũ Hiên. Từ trong ánh mắt cùng động tác của hắn, Tần Mục thấy được vẻ ngây người, thậm chí dáng vẻ kia tuyệt đối không phải giả tạo, bởi vì hắn còn chứng kiến được vẻ thất vọng lẫn kinh ngạc đồng thời còn có phẫn uất, biểu tình phức tạp như thế không phải do một kẻ phản bội có thể bộc lộ ra chỉ trong nháy mắt, điều này làm cho Tần Mục không khỏi có chút tò mò.