Cứ như vậy, cả Bắc Liêu mở ra như mạng nhện lan tràn, cơ hồ toàn bộ thành phố địa cấp đều có lực lượng trung kiên của Tần hệ nắm vị trí quan trọng trong tay, xem như củng cố địa vị tại Bắc Liêu hoàn toàn. Nếu dùng một câu để hình dung, đó là Bắc Liêu đã trở thành hậu hoa viên của Tần hệ.
Trận biến cách này duy trì suốt nửa tháng, trong động tác lần này có một động tác thật âm thầm cũng không khiến người khác chú ý. Lưu Đại Hữu vốn đang tiến tu trong trường Đảng, lặng yên rời khỏi Bắc Liêu, đi lên máy bay về hướng nam, đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an khu khai phát thành phố Châu Nghiễm tỉnh Giang Nghiễm. Không ai nói ra được đây là thăng hay hàng, nhưng cấp bậc của Lưu Đại Hữu thăng lên chính xứ cấp, đảm nhiệm chức cục trưởng kia có chút thấp xứng.
Thủ đoạn nhỏ này không có bao nhiêu ý nghĩa, nhưng thủ pháp sau đó tại Bắc Liêu lại mang ý vị sâu xa. Quyền chủ tịch Đằng Long Trương Thúy mới điều động chưa bao lâu, sau khi Lưu Đại Hữu rời khỏi không lâu lại tiếp tục đến phía nam, đảm nhiệm chức khu trưởng khu khai phát, bút tích này làm người phi thường nghĩ ngợi, đã mơ hồ lộ ra ý đồ nào đó.
Người nhìn không thấu thì không dám nói, nhìn thấu lại không thể nói, bất kể như thế nào toàn bộ manh mối bên trong đều chỉ hướng Tần Mục.
Vừa lúc đó, tin tức truyền đến từ Giang Bắc lại đem ánh mắt mọi người dời khỏi Tần Mục. Đức gia luôn áp dụng thủ đoạn kéo dài ngay ngày thứ ba Trương Thúy rời khỏi Đằng Long, lại khai ra tên một nhân vật quan trọng: Dương Ngọc Hải.
Một cái tên này nhất thời làm chấn kinh không ít ánh mắt, Dương gia quả nhiên nằm trong thời buổi rối loạn, hơn nửa năm giống như có vận rủi luôn vây quanh Dương gia. Cửu Giang bị rửa sạch, bài cổ tay với Tần hệ rơi hạ phong, cột trụ Dương gia qua đời, hiện giờ một vị đại lão hắc đạo về hưu lại dám cắn Dương gia một ngụm.
Chính yếu là phái hệ của lĩnh tụ đỉnh cấp cũng có chút chướng mắt Dương hệ, bí thư Cửu Giang căn bản không cấp cho tỉnh ủy Giang Bắc cơ hội nào, đem kết quả chia thành hai phần, một phần trình tỉnh ủy, một phần trực tiếp đưa tới thủ đô.
Dương gia, nguy hiểm!
Thế lực Dương gia dù sao có gốc rễ thâm sâu trong Giang Bắc, năng lực ứng biến rất nhanh, sau khi nhận được báo cáo của bí thư thành ủy Cửu Giang, ngay lập tức đem Dương Ngọc Hải ném ra ngoài, hơn nữa nói rõ lúc trước Dương Ngọc Hải từng phạm án tại thủ đô, công an Giang Bắc luôn toàn lực đuổi bắt, rốt cục sau khi lấy được manh mối thật có giá trị đem Dương Ngọc Hải tróc nã quy án.
Chiêu thức này của Dương gia thật độc, có thể dùng từ tráng sĩ đứt cổ tay mà hình dung. Sau khi Dương Ngọc Hải sa lưới, lại thú nhận đủ loại hành vi phạm tội không chút e dè, hơn nữa đẩy ra Dương Ngọc Điền, tỏ rõ là nghe theo lời nói của anh họ mới phối hợp như thế. Thủ đoạn như vậy thật không lời nào để nói, nhưng thái độ nhận tội của Dương Ngọc Hải rất tốt, mặc dù không chủ động đầu thú nhưng đạt được khoan hồng sẽ không ít.
Sự tình nên dừng lại tại đây. Đức gia cũng đã khai ra, có thể chạm đến người ẩn sâu nhất chính là Dương Ngọc Hải, về phần mặt trên còn có người hay không hắn cũng không rõ lắm. Không rõ lắm, những chữ này phi thường huyền ảo, mơ hồ lưu lại báo trước, có lẽ hắn còn biết chút ít gì đó. Cho dù là bí thư thành ủy tân nhậm cũng không thể tiếp tục điều tra, ngay cả con cháu dòng bên của Dương gia cũng đã bị bắt, lại tiếp tục tra xét chẳng lẽ tra tới Dương Ngọc Tân Dương Ngọc Điền, thậm chí là Dương Hổ? Hắn đến Cửu Giang xuất ra đả kích sấm sét kỳ thật đã lấy được thành quả tương đối lớn, thậm chí còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn, cho nên, hãy dừng ở đây đi.
Đức gia làm chứng nhân, hơn nữa có chứng cớ tỏ rõ hắn làm những chuyện như vậy không dính dấp đến mạng người, cũng không đề cập tới ma túy, hơn nữa có chút chuyện trọng đại không phải do hắn gây nên, cho nên xuất phát từ đủ loại thay đổi quyền lực, cuối cùng Đức gia được miễn khởi tố, nhưng bị lệnh cưỡng chế ở lại trong nhà bảo dưỡng tuổi thọ. Loại phương thức xử lý này mọi người đều cam chịu, xem như Đức gia trải qua lần chấn động cuối cùng trong đời, thầm nghĩ tận tình nghỉ ngơi dưỡng lão mà thôi.
Tần Mục biết được kết quả như thế không ngừng thổn thức. Có thể cho rằng quân cờ đều là có thể bị vứt bỏ. Kết quả của Dương Ngọc Hải là nhất định, Dương hệ trải qua chuyện lần này thanh thế suy yếu thật lớn, có lẽ sẽ có những người khác đang phi thường cao hứng chứng kiến.
Thu thập xong tâm tình, Tần Mục gọi điện cho Tây Môn Nhạn. Công ty bảo an của nàng không còn thích hợp lưu lại bên Cửu Giang, cho nên Tần Mục đề nghị Tây Môn Nhạn cùng Đức gia sửa sang lại gia sản đến Châu Nghiễm. Đức gia trải qua việc bị gây sức ép lần này cũng sợ hãi, lời của Tần Mục quả thật là chuẩn xác, có thể bảo vệ Đức gia, Đức gia cảm thán trong chính phủ có người thật dễ làm việc, cuối cùng hạ quyết định rời khỏi Cửu Giang, đến Châu Nghiễm.
Chuyện tại Giang Bắc còn đang như lửa nóng, kế hoạch xử lý Tần Mục đã đưa xuống. Ngôn luận của hắn không phù hợp xu hướng đại thế hiện tại, luận điểm gió lốc kinh tế Châu Á bị mười mấy chuyên gia giảng dạy bác bỏ, bị phê bình thương tích đầy mình. Làm quan chức trong thể chế, nhất là quan chức dựa vào việc nắm giữ kinh tế mà đi lên, tư tưởng của Tần Mục rõ ràng xảy ra vấn đề. Cho nên trong điều lệnh đánh giá, đồng chí Tần Mục cần đến địa phương rèn luyện sâu hơn, đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy khu khai phát thành phố Châu Nghiễm, kiêm phó chủ nhiệm văn phòng phát triển thành phố Châu Nghiễm.
Điều lệnh đưa xuống, Tần Mục liền thả lỏng, gọi điện cho Cao Phái cảm tạ. Nhưng Cao Phái lại mắng hắn một trận, nói với hắn khu khai phát hiện tại đã bị cư dân địa phương mâu thuẫn rất lớn, thái độ bên quân khu Châu Nghiễm cũng không hi vọng có thêm xây dựng khai phát nào giữa khu vực giao tiếp thành thị với quân khu.
Cho nên lần này Tần Mục đến nơi đó, có hai chỗ khó nhất định cần giải quyết, một là thái độ của cư dân, một là thái độ của quân khu.
Tần Mục nghe xong tin tức này không nhịn được cười khổ, chỉ sợ quan viên địa phương gặp khó khăn nhất chính là hai điểm này đi. Vốn nghĩ tới rời khỏi thủ đô còn được an ổn một chút, nhưng thật không ngờ khó khăn của khu vực kia hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Cao Phái thấy Tần Mục trầm mặc, cười ha ha nói:
- Tiểu tử, cháu thật sự là xem trọng mình rồi, nếu chuyện này làm thành, ở bên thành ủy Châu Nghiễm sẽ xem trọng cháu đó.
Tần Mục nhân cơ hội hỏi:
- Dượng ba, ở bên kia có phải có chút nhân vật cháu nên đi bái phỏng một chút hay không?
Cao Phái mắng hắn một câu mới nói:
- Tâm tư này của cháu cũng nên giữ lại. Phó chủ tịch thành phố chuyên quản lý việc xây dựng thành thị văn minh cùng tiếp đãi khách nước ngoài là Hình Bảo Bình, người này là bạn học cũ trong trường Đảng của dượng, có thời gian đi thăm hắn, hắn đã hỏi thăm dượng về cháu nhiều lần.