- Lưu đại ca, Trương tỷ, hai người đến đây đã vài ngày, tình thế thế nào?
Nói chuyện với hai vợ chồng Tần Mục không cần che giấu quanh co, trực tiếp hỏi thăm vấn đề quan tâm nhất. Hắn đi qua nơi này mang theo chút tính chất như đánh bạc, nhưng điều động Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu đến nơi đây, đúng là có chút mạo hiểm, hắn nhất định nhanh chóng hiểu biết tình huống cụ thể, sau đó mới nghĩ tốt sách lược hành động sau này.
Cao Phái có nói qua, tình huống khu khai phát không lạc quan, Tần Mục chỉ muốn tìm hiểu rõ rốt cục không lạc quan đã đạt tới mức độ nghiêm trọng như thế nào.
Lưu Đại Hữu chuyên tâm lái xe, Trương Thúy lên tiếng nói:
- Vấn đề rất lớn. Khu khai phát được quy hoạch thống nhất năm 95 ở thành phố, lúc ấy tổng cộng quy hoạch ba khu. Hai năm thời gian hai khu khai phát khác phát triển thật tốt, nhưng ở chỗ chúng ta chẳng những không thể khởi công, thậm chí cả đường ranh giới mà thành phố quy ra cũng luôn bị thôn dân địa phương phá hỏng. Một ngàn năm trăm mẫu, không trồng hoa màu lại không khai phát, thành phố thật sự thấy đau đầu.
Tần Mục ừ một tiếng, nói:
- Đúng là thật đau đầu.
Thành phố đau đầu là chuyện thật bình thường, nhưng chân chính đau đầu là Tần Mục, hiện tại hắn chẳng khác gì tiếp một khoai lang phỏng tay, lại không cách nào ném bỏ bên ngoài.
Trên mặt Trương Thúy hiện lên tia phức tạp, tiếp tục nói:
- Tình huống cụ thể phải đợi Tần bí thư đến địa phương mới có thể xâm nhập hiểu biết, khu làm việc của chính phủ nằm ngay bên cạnh khu khai phát, là một tòa lầu nhỏ ba tầng, toàn bộ ngành chức năng đều làm việc ở nơi này. Mọi người đến đó làm việc còn phải thật cẩn thận, nói không chuẩn có khi sẽ bị người ném đá cũng không chừng.
Tần Mục nhất thời nở nụ cười, nói:
- Tình huống đúng là thật khó khăn gian khổ, thành phố cũng không tính toán triệt tiêu khu khai phát này sao?
Trương Thúy lộ ra thần sắc khó xử, thấp giọng nói:
- Tần bí thư, ba khu khai phát cùng được phê chuẩn xuống, có tài chính chuyên nghiệp. Khu khai phát không thể động, hai khu khác lại liên tục phát triển, cho nên…
Sắc mặt Tần Mục tối sầm, cười lạnh nói:
- Vốn tài chính dành cho chúng ta phát triển lại bị người khác vận dụng sao?
Trương Thúy cười khổ nói:
- Tài chính của chúng ta chỉ duy trì được tiền lương ngày thường, về phần những phí tổn khác đều bị mắc kẹt, muốn làm chút chuyện đều không có tiền xoay sở…
Tần Mục thở dài nói:
- Phải, nếu bọn hắn đã ăn vào, muốn bọn hắn nhổ ra thật sự là khó khăn.
Trương Thúy còn nói thêm:
- Cho dù là trong cơ quan cũng đấu tranh không ngừng, tôi mới đến vài ngày, chỉ riêng xử lý nhân sự đã khiến đầu óc mình choáng váng.
Nói xong nàng cười khổ.
Tình thế phi thường ác liệt, Tần Mục vừa hiểu biết điểm này, trong lòng cũng cảm thấy kinh sợ. Ba người đi tới bộ nhân sự giao hồ sơ, Tần Mục để Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu đi làm, bản thân hắn còn phải ở lại thành phố thêm vài ngày, bái phỏng cán bộ lãnh đạo chủ yếu trong thành phố.
Quan mới nhậm chức, lại là từ bên ngoài đến, nhịp nhàng tốt quan hệ sẽ không có chỗ xấu. Cho dù chờ đợi Tần Mục là những đôi mắt lạnh, nhưng một bước này nhất định cần làm.
Trong lòng hai vợ chồng Lưu Đại Hữu hiểu rõ nhưng không nói, cung cấp cho Tần Mục một tin tức nho nhỏ, đối với các khu khai phát sử dụng chính sách cứng rắn chính là bí thư ban kỷ luật thanh tra Hoàng Tường Hòa, hơn nữa từng đưa ra ý kiến phải tra xét rõ mấy khu trưởng trước đó của khu khai phát.
Tần Mục tỏ vẻ mình đã biết, liền làm hồ sơ trong bộ nhân sự, sau đó đi tới thành ủy đại viện.
Thành phố Châu Nghiễm nằm ở nam bộ quốc nội, thuộc trung nam bộ tỉnh Giang Nghiễm, phía bắc châu thổ vùng Viên Giang, thuộc mảnh đất đồi núi. Nam bộ là đồng bằng phù sa vùng châu thổ Viên Giang. Con sông lớn thứ ba trong quốc nội – Viên Giang chảy xuyên qua nội thành Châu Nghiễm. Tây Giang, Bắc Giang, Đông Giang cùng tụ một chỗ, kề bên biển nam quốc nội, bên bờ biển đối diện là Hong Kong cùng Macao, địa lý vị trí ưu việt, là một trong những con đường tơ lụa trên biển khởi điểm, được xưng là “Nam cảng” Trung Quốc, cấp bậc hành chính là phó tỉnh cấp thị.
Nơi này không những được xưng là cánh cửa hướng ra bên ngoài của quốc gia, hơn nữa lịch sử lâu dài, nhất là trong cuộc chiến tranh cách mạng cận đại, chiếm cứ địa vị phi thường trọng yếu.
Một tòa danh thành có được địa lý, nhân vân, kinh tế đủ loại ưu thế, tốc độ phát triển thật sự rõ ràng. Trong lòng Tần Mục mang theo ý niệm, gõ cửa văn phòng bí thư thành ủy Phương Chấn Bang.
Phương Chấn Bang chừng sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần rất tốt, thoạt nhìn chỉ chừng năm mươi. Đối với việc Tần Mục đến, hắn giữ thái độ nhiệt tình, hắn là người đứng đầu Châu Nghiễm, nói chuyện đương nhiên vang vang mạnh mẽ. Hắn không nói với Tần Mục nỗi khó xử của khu khai phát, đây không phải công tác của hắn, hắn chỉ dùng ngôn ngữ trực tiếp cấp Tần Mục thêm công tác, khen ngợi những gì Tần Mục đã làm tại Bắc Liêu, xưng Tần Mục là “Hi vọng mới” của Châu Nghiễm.
Đánh giá như vậy đúng là thật lớn, chẳng khác gì lấy chiếc mũ lớn đặt lên đầu Tần Mục, trong khoảnh khắc này Tần Mục thậm chí có thể cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Phương Chấn Bang, đó là nếu không thành công thì xả thân đi.
Đây là khí độ cùng thủ đoạn của một người nắm quyền thành thị phó tỉnh cấp, Tần Mục lần đầu tiên đối mặt với người như vậy, áp lực vô hình làm nhiệt huyết nội tâm của hắn dâng lên, đây mới là thành thị thích hợp nhất cho mình phát triển, không thành công thì xả thân, Châu Nghiễm phát triển như thế thật có khí thế đập nồi dìm thuyền.
Tần Mục cũng thật giảo hoạt không nói ra lời gì đưa mình tới ngõ cụt, chỉ nói tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của bí thư, những lời nói khách sáo xem như thêm một bước tiếp xúc, không cần quá mức xem là thật sự.
Theo sau, Tần Mục lại bái phỏng chủ tịch thành phố Quốc Thụy Tường. So sánh với khí thế tinh thần quắt thước của Phương Chấn Bang, Quốc Thụy Tường lại là khí chất nho nhã, giơ tay nhấc chân mang theo cỗ nhã ý. Hai người Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường thật giống như một vị quân trưởng cùng chính ủy thời kháng chiến, thoạt nhìn thật sự nhịp nhàng. Trong lòng Tần Mục để lại chủ ý, chỉ sợ Quốc Thụy Tường còn khó ứng phó hơn Phương Chấn Bang rất nhiều. Nếu không là một thành thị trọng yếu như vậy, nếu chủ tịch thành phố tính cách mềm nhũn, muốn kềm chế bí thư thành ủy thật sự khó khăn.
Quốc Thụy Tường giới thiệu một chút tình huống khu khai phát cho Tần Mục, nhưng chỉ nói ý nghĩa chiến lược trong khu, không đem tình huống thực tế nói ra.
Kỳ thật những điều này có nói ra cũng không có ý nghĩa gì, chẳng phải làm vậy sẽ gây áp lực cho Tần Mục? Tần Mục từ trong lời nói của Quốc Thụy Tường mơ hồ hiểu được một vài vấn đề, khu khai phát sở dĩ không hề động, đúng là có áp lực của quân khu cùng cư dân, nhưng vẫn còn có những nhân tố khác tồn tại. Hắn không nói rõ với Tần Mục, chỉ thản nhiên nói, khu khai phát là thế phải làm, nếu như có thể khởi công trước khi Hong Kong trở về quốc nội, sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt của nhà đầu tư Hong Kong.