Thanh Quan

Chương 911: Xung đột

Hắn hiểu được ý tứ của Tần Mục, sau khi cúp điện thoại bắt đầu cho nhóm công an áp giải mười mấy người kia đi ra ngoài, hơn nữa lớn tiếng nói với cư dân xung quanh, mười mấy người này quan hệ tới án kiện hình sự, hi vọng cư dân phối hợp, đừng cản trở điều tra.

Tần Mục cúp điện thoại, nhìn Lan Hướng Trung cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói:

- Lan Hướng Trung, có lời gì ông có thể nói. Có phải ông đang chờ lúc này không? Không ngờ thật sự có người có thể làm cho ông khăng khăng một mực như vậy.

Hắn châm điếu thuốc, trước khi hiểu rõ ý tứ của Lan Hướng Trung, hắn sẽ không nói lung tung.

Lan Hướng Trung lại thở dài, lúc này chậm rãi nhấc đầu lên. Trong tài liệu viết Lan Hướng Trung bốn mươi bảy tuổi, bây giờ nhìn lại phải hơn sáu mươi, có chút hói đầu. Sau khi vào đây hắn nhất định ngủ không ngon giấc, trong mắt đầy tơ máu, trên mặt tiều tụy suy sụp vô cùng.

- Tần bí thư thật trẻ tuổi.

Thanh âm Lan Hướng Trung tràn ngập chua xót khàn khàn, thấp giọng nói:

- Phổ Thượng không cách nào khai phát được, không chỉ là lão thủ trưởng, còn đủ mọi mặt nguyên nhân tạo thành tình huống như hiện tại.

Lan Hướng Trung đang muốn làm gì? Là chuẩn bị khuyên nhủ mình sao? Khóe môi Tần Mục mang theo tia cười lạnh. Nếu hắn dám chạy tới Macao trắng trợn thua nhiều tiền như vậy, vậy hắn nên sớm có giác ngộ sẽ vào trong đây, thậm chí có thể nói sở dĩ hắn dám vung tiền như rác kiểu đó, chỉ sợ là muốn dùng loại phương pháp này chấm dứt giày vò của hắn?

Tần Mục không ngừng cười lạnh, rít mạnh một hơi thuốc, nói:

- Việc khai phát Phổ Thượng nhất định phải làm, điểm này không ai có thể ngăn cản. Lan Hướng Trung, tôi không muốn nghe lời khuyên nhủ gì của ông, cũng không muốn nghe thế lực này hay thế lực kia gì đó. Phổ Thượng, là nơi tôi phụ trách, ai dám vươn móng vuốt lại đây, cũng phải nhìn xem móng vuốt của hắn có đủ nhiều để chịu chém hay không.

Làm một người đứng đầu mới nhậm chức của một khu, giọng điệu của Tần Mục không khỏi hơi bừa bãi, nhưng đối mặt Lan Hướng Trung, Tần Mục không tính toán giấu diếm, nếu hắn có thể thông qua vài quan hệ gặp mình, nói rõ có người muốn để hắn nhắc tỉnh mình, làm việc không cần tuyệt đối như vậy. Tần Mục dùng loại thái độ như thế ám chỉ Lan Hướng Trung, để hắn nói cho người sau lưng một tiếng, Tần Mục chưa bao giờ sợ hãi khiêu chiến.

Lan Hướng Trung lắc đầu, biểu tình trên mặt như cười như khóc, khàn giọng nói:

- Phổ Thượng? Hiện tại làm gì còn Phổ Thượng, khu khai phát kia đã bị chia cắt hết rồi.

Những lời này nói ra khiến Tần Mục giật mình, ánh mắt híp lại. Nếu Lan Hướng Trung muốn nói hãy để cho hắn nói hết, hắn vốn chuẩn bị nói rõ ngọn ngành.

- Người đảm nhiệm đầu tiên, trước khi đi đem mảnh đất phía đông khu Phổ Thượng đưa cho khu Hoàng Dương. Người thứ hai trước khi đi đưa mảnh đất phía tây cho khu Kỳ Lân. Mảnh phía nam dựa gần quân khu nên không ai dám động, nhưng mảnh lớn nhất phía bắc do khu Hoàng Dương, khu Kỳ Lân cùng khu Phượng Minh chia cắt. Anh nghĩ vì sao chúng tôi phải ở lại trong tòa lầu loang lổ kia, còn không phải hiện tại khu Phổ Thượng ngoại trừ biệt thự của lão thủ trưởng, những địa phương khác đều không còn thuộc sự quản hạt của Phổ Thượng nữa hay sao?

Tin tức này làm cho Tần Mục cực kỳ hoảng sợ, Lan Hướng Trung có ý tứ gì, rõ ràng là muốn nói mấy khu trưởng bí thư tiền nhiệm đều trộm bán thổ địa. Trộm bán, lấy tài sản quốc gia đi đổi lấy tư lợi cá nhân! Hơn nữa loại thao tác này không phải đem tài sản quốc hữu chuyển sang tư hữu, mà từ khu này quản lý chuyển sang cho khu khác. Về phần những khu kia làm sao thao tác, thật sự rất khó nói rõ.

Tần Mục đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, mỗi khi bước từng bước tâm tư lại chuyển động, bên trong này cất giấu hắc động thật lớn, nếu quả thật hắn bóc nắp, phải liên lụy tới bao nhiêu người. Đừng nói tới bốn bí thư cùng khu trưởng tiền nhiệm hiện tại là chức vụ cùng bối cảnh gì, chuyện này còn liên hệ tới ba khu đang phát triển tốt khác, chỉ riêng sáu bí thư cùng sáu khu trưởng cũng đã đủ làm thành phố phải châm chước một phen.

Đây rõ ràng là vấn đề, nếu đem bí thư đảng ủy cùng khu trưởng ba khu đều kéo xuống, sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng, hơn nữa khu khai phát từ khi xây dựng cho tới nay, cống hiến thật lớn, đều có liên quan lẫn nhau, hoặc là bọn hắn vừa đi, có chút nhà đầu tư cũng sẽ triệt tư cũng nói không chừng. Dùng một khu khai phát còn chưa phát triển đổi lấy mấy quan chức của những khu khai phát khác, sự lựa chọn như vậy ai cũng biết làm, huống chi hiện tại lão thủ trưởng còn đang khống chế Phổ Thượng.

Huống chi ba khu khai phát đem Phổ Thượng lén lút lấy tới, chỉ là vì muốn xây dựng, bọn hắn cần có chiến tích. Có lão thủ trưởng áp chế, có thể đem đất lợi dụng, đem Phổ Thượng chia thành ba phần thiên hạ, chỉ sợ là chuyện này có chút người nào trong thành phố rất thích nhìn thấy.

Tần Mục cau mày, khi hắn còn tại thủ đô thật không ngờ sự tình phức tạp như thế. Nếu hắn đã mò trúng thùng thuốc nổ, chung quy phải có gan đối mặt. Lần này trong đầu hắn chợt hiện linh quang, dừng bước nhìn Lan Hướng Trung, thản nhiên nở nụ cười:

- Chiếu theo ông nói như vậy, chính là vì chuyển lời cho tôi, cũng không đến nỗi phải ở lại địa phương này đi?

Nếp nhăn trên mặt Lan Hướng Trung càng sâu, thở dài, châm điếu thuốc không nói tiếp. Thoạt nhìn chuyện Lan Hướng Trung bị bắt vẫn còn liên lụy đến việc khác.

Từ trong ban kỷ luật thanh tra đi ra, Tần Mục cảm giác thật nóng nảy. Hắn thật muốn vung dao đem đoàn chỉ rối chém đứt toàn bộ, nhưng đây chỉ là giấc mộng mà thôi. Theo tin tức mà Lan Hướng Trung lộ ra, hắn thậm chí có thể tin chắc ở trong ban kỷ luật thanh tra khẳng định có người có liên hệ với lãnh đạo cũ trong khu Phổ Thượng, thậm chí là bí thư hoặc khu trưởng. Ban kỷ luật thanh tra cản trở, ba khu khác như hổ rình mồi, Tần Mục cảm thấy toàn thân rét lạnh, đây không phải cuộc chiến đấu một chọi một công bình, mà là bốn mặt thụ địch. Hắn cho xe dừng lại dưới một tàng cây, mở cửa sổ, thở dốc không ngừng.

Chuyện Lan Hướng Trung lộ ra tin tức cho mình khẳng định có người bày mưu đặt kế, điều này Tần Mục tạm thời không muốn đi quản, chỉ cần hắn giữ vững bản tâm, bên ban kỷ luật thanh tra cũng không có gì liên hệ với mình, nhiều lắm chỉ là tìm hắn nói chuyện mà thôi. Hiện tại vấn đề nằm ở chỗ, thời gian phát động của Lan Hướng Trung cùng cư dân bản địa cũng quá trùng hợp, thật giống như đang phối hợp vô cùng tuyệt diệu.

Trong lòng Tần Mục lộp bộp, bên Lưu Đại Hữu có gặp phải tình huống nào hay không? Hắn lấy ra di động gọi cho Lưu Đại Hữu, cũng may chuyển được, Lưu Đại Hữu thở hổn hển kêu lên trong điện thoại:

- Tần bí thư, sự tình giống như có điểm bất thường.

Tần Mục nhíu mày, hỏi:

- Đừng có gấp, từ từ nói.

- Tôi dẫn người bắt hết mấy người kia, nhưng đội thi công lại bị công an bên Hoàng Dương mang đi.

Lưu Đại Hữu nghi hoặc nói:

- Chúng tôi bị cư dân địa phương bao vây, cũng chưa kịp chiếu cố bọn họ, đã nhìn thấy mười cỗ xe công an chạy đến trực tiếp bắt người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất