Hình Bảo Bình đích thân tới hiện trường, khen không dứt miệng. Tần Mục không ra đó kiếm hiềm khích làm gì, sân khấu là của Hình Bảo Bình, cần biểu hiện cứ biểu hiện. Nói trắng ra, Tần Mục chính là cây thương của Phương Chấn Bang và Hình Bảo Bình, đánh xong địch nhân, cơ hội gặt hái thành quả cũng chưa có phần của hắn. Cơ hội làm thương này không phải người nào cũng có thể giành được, làm thương tốt, lãnh đạo cầm thuận tay rồi, sẽ không nỡ ném đi, hơn nữa thỉnh thoảng còn bôi dầu đánh bóng, lại phối hợp với vỏ thương đẹp đẽ.
Gần tới lúc tan việc, Phương Thiên Nhu nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng Tần Mục. Tần Mục vừa nhìn sắc mặt của nàng, liền biết phía bên cục Xây dựng khẳng định đã chọc tức nàng, cười nheo mắt hỏi:
- Sao vậy?
Phương Thiên Nhu nhìn Tần Mục một cái, thở hổn hển, ấm ức nói:
- Phía bên Xây dựng thành phố nói đã sớm đưa bản đồ đến cục Hồ sơ, tôi chạy đến cục Hồ sơ, lại nói đã đưa đến thư viện, nhưng thư viện nói bị cục Xây dựng cầm đi nghiên cứu rồi. Chuyến này tôi chạy khắp nơi mà vẫn không lấy được bản đồ.
Tần Mục tự mình đưa chén nước trà cho Phương Thiên Nhu, đặt trước mặt nàng, chậm rãi nói:
- Không cần quá gấp gáp, xây dựng thành thị không phải một hai ngày là có thể hoàn thành, cục Xây dựng cần, cứ để cho bọn họ dùng trước đi.
Phương Thiên Nhu nâng chén trà lên, sắc mặt trầm tĩnh đi một chút. Hai người cũng biết, cục Xây dựng bị giáo huấn một trận, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Phổ Thượng, căn bản không nể mặt, mà phải làm cho Phổ Thượng khổ sở, thậm chí còn không nể mặt Phương bí thư. Chuyện này cũng không thể làm phiền người ở trên ra mặt, nếu làm không tốt gây mất đoàn kết, đắc tội với các mối quan hệ cần thiết trong chính quyền thì thật sự không hay. Tần Mục ngồi trên ghế, hai tay đặt dưới cằm, không ngừng dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên phía sau bàn tay còn lại.
Đợi đến khi Phương Thiên Nhu hoàn toàn bình tĩnh, Tần Mục mới nói:
- Như vậy đi, xem xem văn phòng của chúng ta còn mấy đồng chí, chúng ta đích thân đi điều tra, xem xem Phổ Thượng của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu kiến trúc có giá trị lịch sử. Người ngoại quốc đều có thể nhìn ra những giá trị kiến trúc của chúng ta, nếu chúng ta không lợi dụng, vậy không phải làm người ta chê cười.
Ánh mắt Phương Thiên Nhu nhất thời sáng ngời, chậm rãi hỏi lại:
- Chúng ta tự làm sao?
Tần Mục cười ha hả, không nói thêm gì, đi về phía cửa. Câu trả lời không lời này đã là đáp án khẳng định rồi, Phương Thiên Nhu đứng dậy, đi theo Tần Mục.
Văn phòng hiện tại còn bảy tám người, Tần Mục xác định hai người chịu trách nhiệm, dẫn theo những người khác ầm ầm kéo đi. Hắn chia đám người kia làm hai tổ, hắn và Phương Thiên Nhu mỗi người dẫn một đội, sau đó mạnh mẽ vung tay lên, nói:
- Dựa vào trung ương.
Một câu hai ý nghĩa, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Tần Mục không đi quản bọn họ làm khỉ gió gì, lên xe lái đi trước.
Tần Mục cũng rộng lượng, đến giờ tan sở, kêu mọi người cực khổ thêm một canh giờ, buổi tối hắn đích thân mời khách, mời mọi người liên hoan.
Thủ bút này không nhỏ, Tần Mục trực tiếp tới nhà hàng tốt nhất của Kỳ Lân khu, bữa tiệc tiêu tốn tới hai ba ngàn. Hắn cũng không để ý, sau khi uống với mọi người một vòng rượu, lấy cớ trong nhà có chuyện, kêu mọi người tận hứng. Hắn vừa đi, mọi người cảm thấy tự do rất nhiều, rối rít chĩa mũi dùi vào tân phó khu trưởng Phương Thiên Nhu.
Tần Mục về đến nhà, Vân Băng đã làm cơm chờ hắn. Mới vừa ngồi xuống, Tần Mục còn chưa kịp cầm đũa, điện thoại đã kêu vang. Tần Mục buông tay, ra hiệu bất đắc dĩ với Vân Băng, Vân Băng mỉm cười, kêu hắn nhanh nghe điện thoại.
Lấy điện thoại ra, Tần Mục vừa nhìn số gọi đến, nụ cười không còn vẻ tự nhiên. Đây là số điện thoại của Quách Tự Tại, hiện giờ đã là trung tuần tháng sáu, phía nam chủ yếu mưa dầm, lúc này hắn điện thoại tới, hi vọng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Sau khi Tần Mục nhận điện, Quách Tự Tại lập tức chúc mừng, lúc này trái tim Tần Mục mới bớt lo lắng. Quách Tự Tại nghe nói buổi biểu diễn thời trang ở Châu Quảng thu hút không ít truyền thông ngoại quốc, hắn đoán tất cả đều do Tần Mục làm ra, gọi điện thoại đến hỏi, quả đúng có chuyện như vậy. Cho dù Quách Tự Tại và Tần Mục có cùng cấp bậc, nhưng Quách Tự Tại biết sau này mình muốn phát triển, nhất định phải dính sát vào Tần Mục. Đi đến địa vị như hắn, quan hệ phía trên cũng bắt đầu đi lại, nhưng nếu không có người tiến cử, chỉ cần mưa rơi gió thổi sẽ đổ ngay. Đối với chuyện này, càng đến thượng tầng càng mơ hồ, cho nên Quách Tự Tại phải rút ngắn thời gian, gọi điện cho Tần Mục, thứ nhất biểu thị lòng trung thành, thứ hai để Tần Mục không quên hắn.
Tần Mục đương nhiên sẽ không quên con cờ rảnh rỗi đặt ở Giang Bắc, khi tất yếu vẫn cần trọng dụng. Hắn và Quách Tự Tại nói mấy lời khách sáo, lại nói thêm mấy câu khích lệ..., sau đó cẩn thận dặn dò, muốn tập trung chú ý chuyện của đập nước, một khi có chuyện gì bất thường xảy ra, phải gọi điện thoại ngay cho hắn. Quách Tự Tại đương nhiên không chịu qua loa, tựa hồ vỗ ngực kêu Tần Mục yên tâm.
Cú điện thoại này khiến Tần Mục cảm giác có chút không thoải mái, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, hắn cũng không nói ra được, lúc ăn cơm cũng có vẻ rầu rĩ , khiến Vân Băng cũng không dám nói chuyện với hắn, chỉ vùi đầu ăn cơm.