Nếu muốn không bị chèn ép thì chỉ khi thời điểm đoàn khảo sát của Hương Cảng tới không được làm quá náo động, không được cướp công, cho nên khi đó thị ủy sẽ xử lý nhẹ.
Trên văn phòng Tần Mục vẫn không có biểu lộ gì, vẫn công tác bình thường, bố trí đâu vào đấy, thậm chí thời điểm đoàn khảo sát tới còn làm ra điều chỉnh một chút, không có bị tin tức tổ điều tra trong thành phố làm ảnh hưởng.
Phương Thiên Nhu đã được cha nàng cảnh cáo, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, đã tiếp xúc tới mấu chốt của thị ủy, hiện tại đã ẩn ẩn có xu hướng nói tác phong của Tần Mục bất chính, quan hệ nam nữ loạn. Chuyện này khiến Phương Chấn Bang áp chế, không cho người nào nói loạn, dù sao Phương Thiên Nhu vẫn đang ở Phổ Thượng, cộng thêm Phương Chấn Bang vẫn xem được với Tần Mục, chuyện này khiến Phương Thiên Nhu cùng Tần Mục bị dính vào nhau. Cho nên Phương Chấn Bang lại bảo Phương Thiên Nhu cố mà bứt ra khỏi chuyện này, ngàn vạn không nên nhảy vào vũng nước đục.
Nhưng Tần Mục bây giờ vẫn tính trước, hơn nữa còn nói chuyện rất to, mang theo khí thế lâm nguy không loạn. Loại hiện tượng này trong mắt Phương Thiên Nhu đúng là khó tin, nếu như Tần Mục thật sự không biết biến hóa trong thành phố thì không nói, nhưng đó là chuyện không có khả năng, bây giờ Tần Mục vẫn tự tin mười phần, còn có đòn sát thủ sao?
Tần Mục giờ phút này nói:
- Phải tiến hành theo phương châm trong thành phố, nhưng mà chúng ta phải đầu tư tiên tiến, tôi cho rằng tương lai mười năm tới sản nghiệp điện tử sẽ biến thành cái bánh ngọt lớn.
Vào lúc này con mắt mỗi người sáng lên, chỉ có Phương Thiên Nhu mang theo ánh mắt nghi hoặc và khảo cứu cúi đầu xuống, trong quyển vỡ ghi hai chữ "Tần Mục" và đầy dấu hỏi.
Trong hội nghị Tần Mục nhận được mấy cuộc điện thoại, chỉ là đơn giản nói rõ hoặc là nói tốt, sau đó cúp điện thoại, tiếp tục tiến hành hội nghị.
Chuyện tối hôm qua quỷ dị thì quỷ dị, nhưng mà công việc thì phải làm. Sau khi hội nghị chấm dứt Tần Mục lần lượt đi vào trong thành phố nghe theo răn dạy, hơn nữa đạt được thông tri chính thức, tổ kiểm tra của thị ủy sẽ ở lại Phổ Thượng, sẽ tra cho ra chuyện ẩn phía sau chuyện công nhân ăn chơi.
Đúng là khua chiêng giống trống quá sớm, không phải tốn chút tiền giải quyết vấn đề sinh lý sao, bây giờ đột nhiên treo danh nghĩa đả kích tụ điểm ăn chơi ở Phổ Thượng, đây chẳng phải cố ý làm thế sao? Tần Mục trở về thì nhíu mày, nếu chuyện này là thủ bút của Kế Đỉnh Thịnh thì hắn sẽ không đếm xỉa tới, tìm người khác ra khỏi Phổ Thượng. Bỗng nhiên hôm nay hắn xuất hiện, hẳn là đoán có cơ hội trừng trị Tần Mục một phen.
Nói như thế là có người đang làm thối Tần Mục. Lựa chọn lúc đoàn khảo sát Hương Cảng tới mới ra tay, không thể nghi ngờ nói rõ có thế lực nhìn trúng tài chính lớn mà đoàn khảo sát đi tới, hơn nữa thực lực và năng lực bản thân có thể khiêu chiến Phổ Thượng.
Đáp án miêu tả sinh động. Thế nhưng mà loại thủ đoạn này quá mức keo kiệt, chỉ là những công nhân chơi gái mà thôi, cho dù muốn tìm phiền toái cũng là công - kiểm - pháp dính đòn, không có quan hệ quá lớn tới chính quyền Phổ Thượng, cho nên Tần Mục nghĩ tới người này lỗ thủng quá lớn, không đủ che đậy.
Lái xe Lục Viễn đột nhiên nói ra:
- Tần bí thư, cục tài chính bên kia có đồng hương hiền hòa.
Nói xong lại hút thuốc.
Lục Viễn này học tập rất nhanh, Tần Mục nghĩ trong lòng. Đây là nói cho Tần Mục cục tài chính sẽ đứng ra, về sau Tần Mục có thể đi tìm bên đó. Nhưng mà lái xe dùng giọng điệu thư ký nói chuyện làm cho Tần Mục cũng cảm thấy có chút buồn cười, Lục Viễn nói chuyện làm việc hơi vượt quyền, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, thực tế thân phận của hắn bày ra cũng không tốt. Loại chuyện này cần Lục Viễn tự mình điều chỉnh, Tần Mục cũng không nói thêm cái gì, chỉ gật gật đầu, ngược lại nói ra:
- Có thời gian thì nên ra ngoài nhiều một chút, hòa mình cùng các đồng nghiệp.
Lục Viễn đáp ứng, hỏi:
- Tần bí thư, chúng ta quay về Phổ Thượng sao?
Tần Mục ngẫm lại, lắc đầu nói đại:
- Không đi, đi Kỳ Lân.
Cho tới trưa Tần Mục đi khu Kỳ Lân và Phượng Khiếu, cũng trao đổi với nơi này. Kỳ thật đây là hiện tượng mặt ngoài, Tần Mục muốn dò xét tiếng gió, nhìn xem hai khu này có tham gia vào vụ này không. Sau khi suy đoán bị phủ định, Tần Mục lại cùng bọn họ bàn làm sao ba khu hợp tác với nhau.
Lại ném ra một ít lợi ích, Tần Mục có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương. Như vậy cũng tốt, khu Phổ Thượng và hai khu khác liên hệ chặt chẽ, vậy sau này có chuyện gì thì ba khu cũng có thể đứng cùng một chỗ.
Bí thư thị ủy phát hỏa lớn, chủ tịch nghiêm lệnh xét xử, tổ kiểm tra công - kiểm - pháp liên hợp vào lúc trưa đã đi vào trong khu Phổ Thượng. Bí thư đảng ủy Tần Mục không có mặt, do khu trưởng Trương Thúy dẫn đầu toàn thể nhân viên đi ra nghênh đón đoàn kiểm tra.
Sắc mặt Kế Đỉnh Thịnh cũng không phải âm trầm, ngược hứng thú quan sát bố cục văn phòng và biệt thự của Phổ Thượng, hắn chắp tay sau lưng giống như lão bản đang kiểm tra sản nghiệp. Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu nhìn nhau, đồng thời nhìn ra lo lắng trong mắt đối phương.
Nếu như Kế Đỉnh Thịnh vừa tiến đến đã nói cái gì đó, vậy cũng có thể phỏng đoán được mạnh yếu của tổ kiểm tra, nhưng mà biểu hiện của Kế Đỉnh Thịnh bất âm bất dương, không nhìn ra manh mối gì. Trương Thúy đã gọi điện thoại thông tri Tần Mục, được Tần Mục chỉ thị, do Trương Thúy toàn quyền xử lý.
Trương Thúy có chút không rõ Tần Mục trong hồ lô bán thuốc gì. Thành phố đã lập tổ kiểm tra khu Phổ Thượng, cho dù như thế nào cũng phải quay về. Cho dù hắn và Kế Đỉnh Thịnh có thì hận gì thì trên mặt cũng không thể làm ra thần thái như thế. Theo lý thuyết, Tần Mục không phải là người không biết nặng nhẹ, hắn là người rất chu đáo.
Kế Đỉnh Thịnh nhìn qua nhân viên phía sau và không nhanh không chậm nói. Hắn đứng trên lầu hai, chậm rãi nói:
- Lão thủ trưởng năm trước từng nói như thế này, tiến cảnh của Phổ Thượng còn rất tốt. Ai.
Sắc mặt Trương Thúy lúc này khó nhìn. Từ lời này lại đưa tới trên người Phương Tù, biểu lộ cũng trở nên thoả thuê mãn nguyện. Kế Đỉnh Thịnh tuyệt đối không phải tới bắt bím tóc của Tần Mục ép phải thỏa hiệp ở Phổ Thượng, hắn chuẩn bị chơi hung ác, muốn triệt để mang tên của Tần Mục xóa khỏi khu Phổ Thượng. Tần Mục tại Quảng Châu căn cơ còn thấp, lúc ở chỗ bí thư thị ủy đã vỗ bàn, Tần Mục sẽ bỏ trụ thế cục mà hắn cố gắng làm ra. Vì thế Trương Thúy có cảm giác vị trí khu trưởng của mình bị lay động, đi vào Quảng Châu thì gặp được nguy cơ chính trị lớn nhất.
Tần Mục lúc này không đi ra, cũng không cân nhắc chuyện này, khẳng định là có phương pháp. Trương Thúy tâm thần an ổn lại, cho dù như thế nào thì chuyện này Tần Mục đã cảm thấy nó không dừng lại ở chuyện công nhân chơi gái nho nhỏ, có ít người muốn phân chia quyền lực ở Quảng Châu.