- Phổ Thượng cần phải có hoàn cảnh ổn định.
Đối với Phương Thiên Nhu, Phương Chấn Bang hy vọng nàng có thể độc chưởng quyền hành, nhưng mà Tần Mục xem ra, mục tiêu của hắn ở Quảng Châu chính là bồi dưỡng Phương Thiên Nhu thành dòng chính của mình. Cho dù Phương Thiên Nhu hậu trường như thế nào, ở trong quan trường phải tuân thủ quy tắc quan trường, nên đi đường thì không thể đoạn, quan hệ với lãnh đạo trực tiếp không thể loạn. Thí dụ như Tần Mục có hậu trường ở kinh thành, nếu như gặp lãnh đạo cấp trên vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo. Nếu như chuyện gì cũng tìm lão gia tử và Cao Phái ra mặt thì hắn chẳng có chút quyền uy và uy tín gì cả, bởi vì vượt qua khu vực lên án người khác thì không tốt, quan trường là như vậy, cũng không phải nói lên mặt là có thể thuận buồm xuôi gió, vẫn có lực chống đối rất mạnh.
- Tôi không nghĩ ra, Phổ Thượng đang phát triển mạnh mẽ như vậy, sắp tiến vào thời kỳ đại nhảy vọt, lúc này lại mang người đặt móng đi, chuyện này quá ti tiện.
Phương Thiên Nhu nói chuyện rất thẳng, hai người không có nói giọng quan.
Tần Mục cười rộ lên, Phương Thiên Nhu vẫn cần phải rèn luyện. Hắn điều khiển xe chạy không nhanh, chậm rãi nói:
- Phổ Thượng lúc trước động tác quá cấp tiến, có tư thế giải quyết dứt khoát. Nhưng mà chuyện này ban đầu không có chuyện gì, nhưng hiện tại đã có không ít người oán hận, trong thành phố cũng có ý định cân nhắc của mình.
Phương Thiên Nhu lắc đầu, lại gật gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.
Cảnh đêm ở Quảng Châu rất đẹp. Xe Hồng Kỳ chạy chậm tới bờ sông, hai người trong xe trầm mặc. Phương Thiên Nhu không hỏi, Tần Mục cũng không có nói.
Thời điểm sắp tới cư xá Phương Thiên Nhu ở lại, Phương Thiên Nhu đột nhiên quay đầu, phi thường nghiêm túc nói ra:
- Tôi đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà anh nói thực cho tôi biết, mảnh đất kia rốt cuộc làm gì, nếu không tôi sợ tôi không chịu được áp lực.
Tần Mục cười lên. Phương Chấn Bang thấy mình điều đi, việc này là kết quả mọi người đã mặc định sẵn, là nhường đường cho Phương Thiên Nhu, nhưng trong tay Tần Mục có lá bài lớn, nếu không tới chỗ cán bộ hưu trí ba năm, vậy chẳng khác gì ở ẩn. Chỉ cần trong tay có đồ vật người khác thèm muốn, Tần Mục cũng sẽ không dễ dàng bị lưu đày như thế.
Huống chi nhìn bộ dáng của Phương Thiên Nhu thì đã vào mạch suy nghĩ của hắn, một khi phong cách hành sự của nàng cùng loại với Tần Mục, như vậy người có ý chí sẽ biết Phương Thiên Nhu đã dựa vào Tần Mục, Tần Mục vẫn không có mất đi Phương bí thư coi trọng, ở trên chính trường Quảng Châu vẫn có tiền vốn lớn.
- Nếu như Phổ Thượng đi con đường tinh phẩm, như vậy cần phải khiến người ta ghé mắt nhìn.
Tần Mục mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy ước mơ:
- Thị trường hiện tại cái gì trọng yếu nhất, tin tức điện tử và kỹ thuật điện tử, mà Trung Quốc cho tới nay không có, vậy mảnh đất này lưu lại cho nó.
Hắn không nói rõ, nhưng trong lời nói đã có chút dấu vết.
Con mắt Phương Thiên Nhu chớp chớp, đột nhiên tựu cười rộ lên:
- Anh là người ưa thích nói một nửa lưu một nửa, đây là thói quen không tốt.
Tần Mục dừng xe ở cửa tiểu khu, đồng ý cách nói của Phương Thiên Nhu:
- Bởi vì tôi nhát gan ah.
Phương Thiên Nhu đẩy cửa ra, thân thể nghiêng ra ngoài một nửa, lại quay đầu hỏi:
- Tôi nên làm thế nào?
Tần Mục hai tay gõ lên vô lăng, chậm rãi nói ra:
- Cầm tài chính, tọa sơn quan hổ đấu.
Phương Thiên Nhu hỏi những lời này thì nội tâm Tần Mục phi thường cao hứng. Điều này nói rõ Phương Thiên Nhu còn chưa phải chính khách mười phần, nàng biểu hiện bất mãn với đãi ngộ của Tần Mục.
- Hy vọng có cơ hội chúng ta vẫn hợp tác với nhau.
Phương Thiên Nhu đi ra, đóng cửa xe lại. Cho dù Tần Mục hay là nàng khó mà làm chung với nhau.
Đèn trong nhà bí thư cũng chưa tắt, Phương Chấn Bang đang ngồi trong phòng khách hút thuốc uống trà. Phương Thiên Nhu về đến nhà, vững vàng đi vào trong phòng khách, thấy Phương Chấn Bang đang cầm thuốc, sau đó bóp tắt, nhìn qua con gái đang làm nũng:
- Về rồi, trở về rồi!
Phương Chấn Bang mỉm cười, trong tươi cười mang theo vui mừng, nói:
- Trở về?
- Trở về, bằng không thì đi nơi nào?
Phương Thiên Nhu ngồi bên cạnh Phương Chấn Bang, cầm tay của cha mình, nói:
- Cha, con hỏi công việc, cha thật sự đẩy Tần Mục tới cục hưu trí sao?
Phương Chấn Bang trừng mắt, giả bộ tức giận hỏi:
- Tiểu tử Tần Mục kia đang nhờ con dò xét ý của cha sao?
- Nào có?
Phương Thiên Nhu khoát khoát tay nói ra:
- Anh ra rất đại khí, không có một chút tức giận. Trong nội tâm của con rất bực bội, nếu như Tần Mục tiếp tục ở Phổ Thượng ngây ngốc hai năm, vượt qua mấy khu khác là không thành vấn đề.
Phương Chấn Bang thở dài, nói:
- Việc này đương nhiên là khẳng định, con nhìn thấy thì cha cũng có thể nhìn thấy, người sáng suốt đều thấy rõ chuyện này. Tiểu Nhu ah, con phải hiểu được, Tần Mục có năng lực làm chim đầu đàn rất mạnh, nhưng mà hiện tại bốn phía là địch, cha phải làm ra trạng thái giúp hắn giảm chút địch nhân, nhiều ra một chút trầm ổn.
Phương Thiên Nhu bĩu môi nói ra:
- Nói thì rất dễ nghe, Tần Mục phát triển Phổ Thượng, có ai không đỏ mắt?
Phương Chấn Bang cười ha ha nói:
- Được a, dùng từ rất tốt. Hắn không chỉ khiến ba khu trưởng khác đỏ mắt, ngay cả người trong thị ủy không ít người cũng đỏ mắt. Tiểu Tần ah, nhuệ khí quá mạnh.
Phương Thiên Nhu nghe Phương Chấn Bang nói thế, thoáng ngưng trệ một chút, giống như lầm bầm lầu bầu lại giống như nói cho Phương Chấn Bang nghe:
- Anh ta thật nguệ khí quá mạnh hay là giả bộ làm ra?
Rút củ cải mang bùn, những lời này nói ra không có sai, Tần Mục đến Quảng Châu mấy tháng làm đông làm tây, sớm đã có người nhìn không vừa mắt, lúc này bị đẩy xuống nước, không biết có bao nhiêu người đang khen ngợi đấy.
Tổ kiểm tra rút khỏi Phổ Thượng, nhưng lưu bí thư đảng ủy Trương Thúy và khu trưởng Phương Thiên Nhu một nhiệm vụ, phải tra rõ hiện tượng tham ô trong Phổ Thượng, phải đả kích mạnh nhân viên chính phủ thu tiền đen tối.
Bởi vì vào ba mươi tháng chín trước quốc khánh một ngày, Phổ Thượng dùng Vương Bằng và bảy người khác bị ban thanh tra kỷ luật thẩm tra. Khoa trưởng tài chính Ôn Bộ may mắn vượt qua kiểm tra, bởi vì lúc Tần Mục gần đi tài khoản trong Phổ Thượng nhiều ra sáu trăm vạn. Mà Ôn Bộ bị Tần Mục vụng trộm chỉ điểm, đây là dự chi cho nhà máy lớn, Phổ Thượng lưu mảnh đất đó xây nhà máy.
Vương Bằng đi vào, thời điểm hắn ra mặt vu cáo Tần Mục thì hắn đã cẩn thận suy nghĩ tới lúc này. Nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ chuyện này không có vì hắn mà chấm dứt. Sau quốc khánh cũng có đả kích, không ít nhân viên trong bốn khu ngã ngựa, chuyện này cũng chưa tính, trọng yếu nhất là thương nhân Du Hoa ở khu Hoàng Dương bị cơ quan công an khống chế. Du Hoa bị nghi ngờ buôn bán giả dối, thuê người bên ngoài hành hung người khác, bị bắt đi điều tra.
Du Hoa sa lưới, đại biểu cho giao dịch đen bị mở ra. Cục công an thành phố vô cùng xem trọng phương án này, điều tạm cục hai trưởng cục công an Phổ Thượng hiệp trợ điều tra phá án.