Ngón tay mang theo ôn nhu và dịu dàng, làm cho Tần Mục chấn động. Hắn cười khổ nghiêng đầu đi, đưa mắt nhìn qua tủ rượu, thấp giọng nói ra:
- Có người muốn gây khó dễ cho anh, chính là muốn đá anh ra. Anh là người mà, người khác không chọc anh thì anh cũng chẳng thèm nắm bím tóc của người ta đâu.
Những lời này ý tử tiềm ẩn chính là chỉ cần người mà phạm ta, Tần Mục luôn nghĩ biện pháp khiến người ta không thoải mái.
- Cả ngày nghĩ nhiều như vậy, có mệt hay không ah.
Chu Tiểu Mai nói:
- Nhìn anh xem, năm nay mới hai mươi bảy tuổi, trên trán đã có nếp nhăn giống lão đầu rồi.
Tần Mục sờ sờ cái trán, cười nói:
- Quan trường nơi này chuyên thúc dục người ta già đi.
Chu Tiểu Mai cầm chén rượu uống sạch, chậm rãi nói ra:
- Bộ dáng của anh hiện tại là muốn gây với ai? Phương Chấn Bang sao?
Tần Mục lắc đầu không giải thích, đổi qua chuyện khác:
- Đúng, Tiểu Mai, em chuẩn bị quay về khi nào?
- Trở về?
Chu Tiểu Mai cũng nở nụ cười khổ, trong ánh mắt mang theo thứ gì đó:
- Trong nhà không có gì người, em quay về làm cái gì?
Tần Mục lập tức im lặng. Hắn và Chu Tiểu Mai ngầm hiểu lẫn nhau, cũng bởi vì như thế Tần Mục lấy Hàn Tuyết Lăng thì không có đi khinh nhờn Chu Tiểu Mai. Khác với đám người Lưu Đan Ngô Cúc, là người hắn yêu thì hắn cũng nghĩ tới thân nhân của bọn họ, cho nên Tần Mục vẫn hy vọng Chu Tiểu Mai có thể tìm nơi quy túc tốt. Tối thiểu nhất Tần Mục chiếm cứ suy nghĩ của người khác, đối với người hắn yêu thì Tần Mục vẫn không muốn bạc đãi nàng.
Mặc dù có lo lắng thì thế nào? Có đôi khi Tần Mục thật vẫn muốn biến Chu Tiểu Mai thành nữ nhân của chính mình, thế nhưng mà sau trong lòng không cho hắn làm như vậy, cảm thấy làm thế là khinh thị Chu Tiểu Mai. Mà Chu Tiểu Mai nói rõ là chờ đợi Tần Mục, cả đời này sẽ chờ hắn, chuyện này biến thành bế tắc.
- Còn có mấy tháng nữa, Cừu Tiểu Thiền cùng Vân Băng sắp sinh rồi.
Chu Tiểu Mai giọng nói thất vọng.
Tần Mục vội vàng nói:
- Tiểu Mai, không có việc gì thì anh đi đây. Đoán chừng hai ngày này có người liên hệ với em thương lượng chuyện thành lập nhà máy Tinh Viên, anh lại xuất hiện là không tốt.
Chu Tiểu Mai khẽ cắn môi, tức giận nói ra:
- Được lắm, anh không bàn với em, buổi tối hôm nay em sẽ lên máy bay rời đi, cái gì nhà máy Tinh Viên em sẽ xây ở Bắc Liêu, có thể chiếu cố hai sinh ý khác, cớ sao không làm.
Tần Mục nhìn thấy gương mặt bực bội của Chu Tiểu Mai, thời gian mấy năm không có làm tính tình của nngf thay đổi, còn mang theo một chút trẻ trung và vũ mị. Nhiều khi nhìn nàng giống như trẻ con vậy.
Tần Mục đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Tiểu Mai, chậm rãi vươn tay đặt bên hông của nàng. Đột nhiên thân thể Chu Tiểu Mai cứng lại, trong ánh mắt mang theo khát vọng và bối rối lẫn chờ đợi nhìn Tần Mục.
- Tiểu Mai, đời này anh thật xin lỗi em.
Tần Mục chậm rãi ôm sát Chu Tiểu Mai, trong nội tâm sóng gió phập phồng.
Chu Tiểu Mai há to miệng, không ai nghĩ tới một nữ cường nhân như nàng lại có cảm tình này. Nàng sợ hãi đặt tay lên vai Tần Mục, vừa đụng vào thì chấn kinh rút tay về.
- Cho em lưu lại được không?
Chu Tiểu Mai giọng nói mang theo vài phần mị hoặc, cũng mang theo chút ít thăm dò.
- Tiểu Mai!
Tần Mục khàn khàn nói ra:
- Một lần nữa cho anh thời gian đi, anh không làm quan thì cùng em ra nước ngoài, được chứ?
Thân thể Chu Tiểu Mai cứng ngắc, duỗi hai hay ôm Tần Mục. Tay nàng nhu nhược và không có sức, trên mặt càng ai oán dị thường, từng giọt nước mắt chảy xuống.
- Rốt cuộc anh nghĩ như thế nào? Chu Tiểu Mai em cũng là nữ nhân, vẫn giữ mình trong sạch, chẳng lẽ bởi vì em đã kết hôn nên anh không muốn em?
Chu Tiểu Mai nói chuyện không lựa lời, một nữ nhân đau khổ chờ một nam nhân đã nhiều năm, những lo lắng trong lòng đầy áp lực.
- Tiểu Mai, em không nghĩ như vậy.
Tần Mục vuốt mái tóc của nàng, kìm lòng không được nói ra:
- Có một số việc, anh không có biện pháp giải thích với em, ngay cả anh cugnx không biết vì sao chuyện này xảy ra!
Chu Tiểu Mai nước mắt rơi như mưa, bờ môi cắn chặt, tái nhợt mà không có chút máu.
Tần Mục nhìn mà đau lòng, rầu rĩ nói ra:
- Đợi sang năm, qua sang năm anh nhất định cho em đáp án, được không, cho dù không làm quan cũng được.
Hắn nói lời này có hờn dỗi bên trong.
- Tốt!
Chu Tiểu Mai đột nhiên nói một câu như vậy, nàng lau nước mắt, lại bắt đầu cầm quần áo trong tủ. Nàng nhanh chóng đóng gói hành lý, Tần Mục ở bên cạnh nhìn qua.
- Tần Mục, nam tử hán đại trượng phu, một lời đã định. Chuyện nhà máy Tinh Viên này, em chờ anh bàn với em.
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Mai không nghe lời Tần Mục, cũng là lần cuối cùng nàng đặt cược.
Chuyện này sao đột nhiên biến thành như vậy chứ? Tần Mục có chút đau đầu. Dĩ vãng Chu Tiểu Mai bình tĩnh nhưng thời gian qua đi hình như hơi xúc động.
- Tiểu Mai, em đi lần này anh sao có quả ngon mà ăn.
Tần Mục cười khổ:
- Nhưng mà như vậy cũng tốt, chuyện nhà máy Tinh Viên đặt ở đâu cũng được, không nhất định đặt ở Quảng Châu.
Chu Tiểu Mai tức giận một dậm chân, lúc này vui vẻ, gắt giọng:
- Anh không la làm quan của anh, đúng là nhân tài không được trọng dụng, anh nên cần bậc thang cho mình.
Xế chiều hôm đó Chu Tiểu Mai mang theo xe thương vụ rời khỏi Quảng Châu, tiến về tỉnh thành. Tần Mục không có tiễn nàng, Chu Tiểu Mai lần này tới Quảng Châu chỉ là tiếp xúc thăm dò, nhưng Phương Chấn Bang lưu lại ấn tượng không tốt về Chu Tiểu Mai. Chu Tiểu Mai cũng nói cho Tần Mục, Phương Chấn Bang người này làm bí thư thị ủy quá lâu, không cho phép ai khiêu chiến quyền uy của mình. Hắn ở gần Phương Chấn Bang, còn không bằng chỉ lo thân mình.
Tần Mục đáp ứng, trong nội tâm có ý nghĩ của mình. Hắn và Chu Tiểu Mai gặp mặt lần này không tính là vui sướng, nhưng mà quan hệ có tiến triển, đồng thời cũng tăng thêm thời gian, Tần Mục tiếp tục buông tay, sẽ chờ thế kỷ mới tiến đến, đến lúc đó...
Phương Chấn Bang cùng ngày đích thân đi tới Phổ Thượng, ngồi ở văn phòng bí thư yên lặng chờ Phương Thiên Nhu liên hệ Chu Tiểu Mai. Tập đoàn Hoa Hạ, trên đường đi tới đây hắn nghĩ tới chuyện phòng thí nghiệm trong chỉ thị, chắc chắn kinh thành có tham gia vào trong đó, chuyện này không thể khinh thường. Hắn cũng tìm quan hệ trong kinh thành nghe ngóng một chút, tập đoàn Hoa Hạ này tài đại khí thô, hình như là sản nghiệp của con cháu gia tộc đỏ.
Phải cẩn thận ah. Trong lòng Phương Chấn Bang đang cảnh cáo chính mình, chỉ cần thành lập nhà máy Tinh Viên này, một vị trí thường vụ phó chủ tịch không chạy khỏi rồi, nếu làm thành thì bản thân có được không ít chiến tích. Còn có chủ tịch và mấy cấp phó khác nữa, bí thư thị ủy giao phong kịch liệt, hắn cũng rất coi được chính mình, đây là khác biệt về thực lực.
Phương Thiên Nhu liên tục đánh mấy lần điện thoại, đều được thông báo tắt máy. Với tư cách tổng giám đốc xí nghiệp lớn, Chu Tiểu Mai tắt máy không khỏi quá không phù hợp lẽ thường. Nàng thử gọi điện thoại quốc tế đường dài, gọi cho tập đoàn Hoa Hạ tổng bộ nước Mỹ.