- Trước tiên tôi hỏi anh, Quảng Châu trong năm năm này có chuyện trọng đại gì, trong đó người cầm đầu là ai?
Câu hỏi này Văn Nhập Hải đã cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người, Tần Mục ý tứ rất rõ ràng ah, bắt đầu suy đoán cách cục thế lực của Quảng Châu.
Sau đó vài ngày trong văn phòng của Tần Mục không có tiếng đánh bài, cũng không có chướng khí mù mịt, chỉ có giám khảo và thí sinh, Tần Mục thông qua nội dung tài liệu hỏi những cán bộ kỳ cựu, trong lòng đại khái có ấn tượng mơ hồ. Trong lòng của hắn thầm giật mình, mình đến Quảng Châu chủ yếu là trí nhớ kiếp trước, hiện tại nhớ tới có phong hiểm không nhỏi, nếu không phải mở cục diện ở khu Phổ Thượng, hắn sẽ tay không.
Rất phức tạp, rất phức tạp ah, tối thiểu nhất trong thời gian một năm không có, thị ủy Quảng Châu có áp lực nhiệm kỳ mới, mà một ít vụng trộm tiểu tay chân sớm đã bắt đầu. Chỉ nhìn cách đơn thuần chính trị và pháp luật trong một năm qua nhân viên vén đã biết rõ Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường tranh đấu gay gắt tới mức gay cấn. Trách không được Phương Thiên Nhu làm việc để ý như vậy, không rõ chi tiết sẽ không chen tay vào, chỉ sợ cũng do Phương Chấn Bang dặn dò mà ra. Mà nhà máy Tinh Viên đã vùi nửa tháng qua, Phương Chấn Bang còn không có tỏ vẻ gì, chẳng lẽ thực ý định buông tha sao?
Tần Mục đem tâm tư buông đi, phát hiện mình phạm say làm nhỏ, kỳ thật hắn lợi dụng tập đoàn Hoa Hạ mang nước thuốc cho Phương Chấn Bang, Phương Chấn Bang không phải cố ý gạt mình đấy chứ? Nếu như Tần Mục muốn xoay người đi ra ngoài, cuối cùng vẫn phải trông cậy vào Phương Chấn Bang, nếu như Phương Chấn Bang không thể tiếp tục đi tới, như vậy dựa theo tuổi thì Quốc Thụy Tường thế thân Phương Chấn Bang khả năng rất lớn, nếu như Tần Mục không thể nhanh chóng nhập trú ngành có quyền lợi, như vậy đến khi Quốc Thụy Tường lên đài, đối với Tần Mục sẽ áp dụng thủ đoạn cường ngạnh, vĩnh viễn áp chế hắn.
Đây là tiến thoái lưỡng nan a. Tần Mục cũng không phải hối hận bại lộ nhà máy Tinh Viên, mà là hối hận vì sao không sớm làm ra đi, bằng không cũng không bị động như vậy. Thật giống như chơi bài xí phé, bài lớn không nhất định ra cuối cùng, có đôi khi đi lá đầu tiên đã thắng cả bàn.
Văn Nhập Hải mấy ngày nay đầu trướng não cháng váng, Tần Mục vấn đề không giới hạn trong cán bộ kỳ cựu, có đôi khi như liên châu, làm cho Văn Nhập Hải có chút chống đỡ không được.
- Đi, mấy ngày nay vất vả anh rồi.
Tần Mục nói lời này khiến Văn Nhập Hải vụng trộm buông lỏng một hơi, tiếp nhận điếu thuốc Tần Mục ném qua, ngại ngùng nói ra:
- Cục trưởng, không khổ cực, những thứ trong đầu của tôi bị ngài hỏi cả rồi, tôi sợ hỏi thêm hai ngày nữa sẽ có nhờ ngài hỗ trợ đấy.
Tần Mục cười rộ lên, nhìn qua bên ngoài nói:
- Tốt, anh đi đi, buổi chiều lúc tan việc chớ đi, lái xe cho tôi.
Tần Mục nhìn Lục Viễn, biên chế vẫn còn ở Phổ Thượng. Trương Thúy nói cho Tần Mục nên giúp đỡ Lục Viễn. Vốn lái xe thường theo chân của lãnh đạo đi, nhưng Trương Thúy tỏ vẻ nói cho Tần Mục, công tác Phổ Thượng vẫn cần Tần Mục làm chỉ đạo, dù sao mạch suy nghĩ ngay từ đầu là do Tần Mục định ra. Lưu lại Lục Viễn thì cho thấy Trương Thúy không có ý ôm quyền, thứ hai cũng hành động theo Tần Mục. Có đôi khi nói trong điện thoại không tiện, vẫn cần Lục Viễn truyền đạt. Tần Mục không có ý kiến gì, ngược lại nói cho Trương Thúy, không cần có tâm lý gánh nặng, cứ việc yên tâm đi làm, có Phương Thiên Nhu trấn ở đây, cho dù là ai, nếu như luận công khen thưởng, bí thư luôn xếp cho khu trưởng trước. Tuy khu phát triển này do khu trưởng độc đại, nhưng trên mặt mũi vẫn là mọi người cùng làm.
Tần Mục thậm chí hoài nghi, Phương Chấn Bang cố ý giao quyền lực khu phát triển cho bí thư là quyền lực quá độ, Phổ Thượng chính là ví dụ tốt nhất, đừng nhìn hiện tại Phương Thiên Nhu đang làm khu trưởng, nhưng Tần Mục có thể khẳng định nàng mục đích cuối cùng chính là bí thư đảng ủy Phổ Thượng.
Văn Nhập Hải nghe xong Tần Mục nói như vậy, trong nội tâm vui thích. Đừng nhìn Tần Mục là phó cục trưởng, nhưng cũng là cán bộ kỳ cựu, ai bảo Tần Mục có tám mặt lung linh? Những lời này ẩn ý chính là Tần Mục lôi kéo hắn đi xem tràng diện, ứng phó bữa tiệc lớn, cũng có ý kéo hắn vào vòng tròn.
Đợi đến lúc Văn Nhập Hải đi rồi, mãi cho đến lúc tan việc. Tần Mục trừ nhận được điện thoại của Kim Bình Quốc nhắc nhở "Không gặp không về", lại nhận được hai cuộc điện thoại. Một là Tam ca Âu Quan Tiến, một chính là chủ nhiệm phòng đốc tra Giang Bắc Quách Thiểu Đình.
Âu Quan Tiến điện thoại làm cho Tần Mục hiểu đã chọc ra chuyện, thì ra từ khi nắm được quyền tiêu thụ của tập đoàn Vạn Yến tại ở thế giới thứ ba, Âu Quan Tiến sinh ý trọng tâm đặt vào Indonesia. Indonesia có yêu cầu mặt hàng đầu đãi VCD giá rẻ thô ráp rất lớn, hơn nữa Âu Quan Tiến mang nghiệp vụ chuyển tới Indonesia, một năm qua vẫn rất dễ chịu. Hắn vào chuyện Vân Băng cướp đoạt thành phố Nam Phương, lại lấy đi quyền tiêu thụ của tập đoàn Vạn Yến tại Hương Cảng và Hạ Môn, Tần Mục không thể làm gì. Lúc này đây Âu Quan Tiến ý định sang năm triệt để chiễm lĩnh thị trường Indonesia, vì vậy đang thương lượng với Tần Mục, có phải cho hắn quyền nhận hàng trước không, đợi đến lúc tiêu thụ VCD xong thì thanh toán.
Nhưng mà Tần Mục trả lời khiến cho Âu Quan Tiến phi thường khiếp sợ, thậm chí là không thể tin được. Tần Mục trầm trọng nói ra:
- Tam ca, em khuyên anh ăn một miếng là đủ, những tuyến tiêu thụ đó cuối năm phải xử lý sạch sẽ, anh nên đặt trọng tâm ở Châu Phi đi.
- Ai, anh nói lão Bát, tam ca vốn cầm quyền tiêu thụ ở Giang Bắc, vừa nghe nói em dâu đang chờ sinh ở Australia, anh không nói hai lời mang quyền tiêu thụ ném cho cháu ngoại trai chưa ra đời đấy.
Âu Quan Tiến phi thường mất hứng.
- Tam ca.
Tần Mục có chút buồn bực nói ra:
- Tiền kiếm mãi không hết, cần chính là ngồi lấy tiền, chúng ta làm gì không có lợi nhuận? Nhưng mà anh làm việc buôn bán, không biết có chú ý hay không, thị trường Indonesia rất không ổn.
Tần Mục không dám nói sự kiện đó ra, bởi vì quá kinh thế hãi tục.
- Em ngốc sao, nhiều tiền thì nhiều quyền.
Âu Quan Tiến giọng hòa hoãn:
- Kinh thành có một ít quan hệ thấy tam ca của em hiện tại có tiền, đều muốn ăn cơm với tam ca đấy, em nói tam ca của em tính tình này có thể bạc đãi huynh đệ sao? Nhưng mà em yên tâm, chuyện cầm hàng giá gốc anh không lộ ra, bọn họ cần làm là dựa vào anh, cho Vạn Yến lời không ít.
Tần Mục không ngớt lời ho khan, đánh gãy mơ ước tương lai của Âu Quan Tiến về chuyện thành lập một tuyến tiêu thụ của tập đoàn Hoa Hạ tại Indonesia, mà là nói sang chuyện khác:
- Tam ca, chuyện này qua lễ mừng năm mới nói sau, dù sao sang năm cũng là lúc cân nhắc kế hoạch Vạn Yến đấy. Em hỏi anh, một năm ở bên Indonesia kia anh có lôi kéo quan hệ không?