Cho nên chuyện bức vua thoái vị Tần Mục chỉ là thái độ, nhưng trong nội tâm vẫn hy vọng gần sát với Tần Mục. Hắn là nhân vật đang nhuộm trắng, chỉ sợ quan hệ ít đi, quan hệ càng nhiều thì bọn họ càng dễ tẩy trắng.
- Kim lão bản, đã lâu không gặp, lại phát tài ah.
Tần Mục xuống xe nói câu đầu tiên chính là như vậy, trực tiếp cho Kim Bình Quốc bậc thang tố khổ.
Kim Bình Quốc cười khổ nói:
- Phát buồn bực ah, trong nhà đang đói cả.
Văn Nhập Hải ở bên cạnh nghe lời này thì trong nội tâm chấn động, Kim Bình Quốc của câu lạc bộ Kim Mã, người này hắn biết rõ, nhưng mà không nghĩ tới người này tiếp đón Tần Mục, Kim Bình Quốc còn phải chờ ở cửa ra vào, Tần Mục rốt cuộc có địa vị gì?
Văn Nhập Hải buồn bực, cẩn thận đi sau lưng của Tần Mục, Kim Bình Quốc trong lòng đầy biệt khuất. Trên cơ bản tới nhiệm kỳ mới thì trong thành phố sẽ có hành động đả kích lớn. Mà câu lạc bộ Kim Mã không phải nơi người bình thường có thể tới tìm vui, nhưng mà bây giờ biến thành mục tiêu đả kích của cục công an. Hôm nay người trong thành phố đã bắt đầu tránh né Kim Bình Quốc, còn có một ít đơn vị đã dùng vẻ mặt lạnh lùng với Kim Bình Quốc. Lúc này nếu không tranh thủ ôm đùi của người nào đó, không chuẩn những người khác vì bản thân thượng vị sẽ vứt bỏ hắn. Hết thảy tưởng tượng cũng có thể, Kim Bình Quốc trải qua mấy ngày suy nghĩ thì phát giác Tần Mục là gia hỏa không rõ chi tiết đáng cho hắn đặt cược.
Tần Mục cười tủm tỉm theo Kim Bình Quốc vào trong gian phòng đã được thuê sẵn, vừa thấy trong phòng có bốn nữ nhân mặc sườn xám, xẻ tà rất xinh đẹp đang chào đón khách, sắc mặt của hắn trầm xuống, nhìn Kim Bình Quốc nói ra:
- Kim đổng sự ah, hôm nay chúng ta tới đây ôn chuyện, đúng không?
Kim Bình Quốc tự nhiên hiểu ý của Tần Mục. Đừng nhìn hiện tại Tần Mục bề ngoài giống như hổ lạc đồng bằng, nhưng thường ủy Phổ Thượng không nhúc nhích, dù Tần Mục bị lôi xuống ngựa nhưng nói chuyện vẫn có sức nặng. Cán bộ trẻ tuổi như thế, lại rất có năng lực thì sao quan tâm tối những dong chi tục phấn này? Trong lòng của hắn thoáng so đo, cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta hôm nay không nói chuyện khác.
Nói xong Kim Bình Quốc nhiệt tình mời Tần Mục cùng Văn Nhập Hải vào trong phòng, sau đó nháy mắt với mấy phục vụ viên, lớn tiếng nói:
- Đi đi đi, hôm nay không cân các ngươi rót rượu, bảo quản lý của các người đi vào rót vài chén.
Tần Mục nhìn qua Kim Bình Quốc lần này làm vẻ ta đây, trong nội tâm càng thêm chắc chắc suy nghĩ. Bằng tên tuổi câu lạc bộ Kim Mã, Kim Bình Quốc là người danh tiếng ở Quảng Châu, mà người như vậy lại hạ tư thái chiêu đãi Tần Mục hắn, vậy thì chắc chắn có chuyện cần nói, Kim Bình Quốc gặp tình cảnh khó xử nên tìm mình trợ giúp. Hắn lẳng lặng ngồi ở chủ vị nhìn Văn Nhập Hải nói:
- Nhập Hải a, Kim đổng sự chính là doanh nhân nổi tiếng ở Quảng Châu đấy, được anh ta mời khách không dễ dàng, mặt mũi của tôi cũng được sáng lây.
Kim Bình Quốc cười ha ha nói:
- Tần cục trưởng, sao có thể nói như thế, chúng ta là bạn cũ, cũng không phải một bữa cơm thôi sao.
Tần Mục thăm dò, Kim Bình Quốc tận lực xu nịnh, một tia không lọt ra ngoài mắt của Văn Nhập Hải. Hắn người này không phải tình nguyện trong cục hưu trí cả đời, lúc trước bị phân tới đây là do trong nhà không có lực, không có hoạt động tài chính, bất đắc dĩ đi vào nơi đây. Trong lòng của Văn Nhập Hải hắn, hắn không thể nào kém hơn người khác, tối thiểu nhất ở phương diện xu nịnh lãnh đạo hắn tự tin làm tốt hơn người khác. Thời điểm Tần Mục chưa có tới cục hưu trí thì hắn tận lực tránh theo sát lãnh đạo, đây vốn là ngành nhàn tản, làm quá mức dễ sinh ra phản cảm. Nhưng mà Tần Mục đã đến thì Văn Nhập Hải nhìn thấy hy vọng, phó cục trưởng này đang bừng bừng sức sống trẻ tuổi, cũng không có giá đỡ, trong lòng Văn Nhập Hải đã quyết tâm đi lại gần với Tần Mục.
Văn Nhập Hải cũng hơi cười rộ lên, mở chai rượu rót cho Tần Mục cùng Kim Bình Quốc, tiếp lời nói:
- Kim đổng sự thực lực hùng hậu, cục trưởng chúng ta vẫn khen không dứt miệng.
Những lời này nâng Kim Bình Quốc lên, cũng đặt Tần Mục ở cao hơn Kim Bình Quốc,, không có có đắc tội ai, cũng ẩn hình nói giúp Kim Bình Quốc, đây là kỹ xảo.
Kim Bình Quốc phải nhìn qua Văn Nhập Hải, duỗi ngón cái tán dương:
- Đúng là tướng mạnh thì không có binh yếu, Tần cục trưởng, lão Kim tôi chịu phục rồi.
Tần Mục khẽ mĩm cười nói:
- Nhập Hải người này ah, bản phận trung thực và cũng chịu khó.
Nói xong nhìn qua Văn Nhập Hải gật gật đầu.
Văn Nhập Hải lúc này cảm thấy trong lòng như nổ tung, lãnh đạo đánh giá "Bản phận trung thực", đây chính là ý tứ tán thưởng. Hiện tại Tần Mục vừa tới cục hưu trí, cũng không có nghe nói Tần Mục phạm lỗi gì mà tới đây, hắn chỉ tới cục hưu trí qua một thời gian mà thôi, chắc chắn qua một thời gian sẽ có vị trí khác đang chờ hắn. Đến lúc đó mình hoạt động một chút có thể đi theo Tần Mục rời đi, thời điểm hắn thăng chức cũng nhanh lên.
Lựa chọn lập trường đôi khi kỳ diệu như vậy, có bao nhiêu người đều mơ ước kinh doanh quan hệ đấy.
Văn Nhập Hải lúc này đứng lên, đem ba người rượu (ván) cục mang được hào khí rất sinh động. Sau đó quản lý đi vào kính rượu, Văn Nhập Hải đứng dậy nói ra:
- Tôi đi ra ngoài xem bọn họ làm thức ăn thế nào rồi.
Kim Bình Quốc nhìn thấy bóng lưng Văn Nhập Hải rời đi, cười nói:
- Chúc mừng Tần cục trưởng lại có người tài dùng, thủ hạ đúng là đông đúc.
Tần Mục khiêm tốn khoát khoát tay nói ra:
- Mọi người có kỳ ngộ của mình, mà tôi cũng có. Kim đổng sự, lời này cũng không thể nói lung tung a, bằng không có người nói tôi kết bè kết phái đấy.
Trong lời nói thật ra là tán thành cách nói của Kim Bình Quốc, cũng coi trọng Văn Nhập Hải.
Kim Bình Quốc suy nghĩ ý tứ trong lời Tần Mục nói, hắn nghĩ xong lại gật đầu. Hắn bưng chén rượu lên dẫn đề tài qua chỗ khác, bắt đầu nói bóng nói gió thăm dò Tần Mục. Hắn không thể không đánh bạc, mấy lãnh đạo tihj ủy và mấy người bạn của hắn không chừng sang năm phải rời khỏi Quảng Châu, nếu không hiện tại cũng không lãnh đạm với hắn như vậy, Kim Bình Quốc hắn có gia nghiệp ở Quảng Châu, nếu nói như đám quan chức kia đi thì cũng không thế nào, chỉ có thể tìm kiếm đồng minh mới mà thôi.
- Tần cục trưởng, ngài tuệ nhãn như đuốc, không biết có thể chỉ điểm sai lầm cho tôi không?
Kim Bình Quốc là đại quê mùa nhưng lại nói ra lời nho nhã, làm cho Tần Mục có chút muốn cười, chắc là tìm người nào đó thương lượng qua rồi.
- Kim đổng sự ah, tôi hiện tại là nhân vien chính phủ rãnh rỗi, cũng không dám nói chỉ điểm ah.
Tần Mục ăn đồ ăn, nhàn nhạt nói ra.
- Sao có thể ah, Tần cục trưởng miệng vàng lời ngọc, lời nói của ngài là kim chỉ nam cho tôi a.
Kim Bình Quốc tiếp tục ra vẻ nho nhã.
Tần Mục đột nhiên cười rộ lên, ngón trỏ chỉ vào Kim Bình Quốc sau đó thấp giọng nói:
- Kim đổng sự, có một số việc, khó mà nói, khó mà nói ah.