- Có thời gian đi ra ăn cơm, rất lâu còn chưa hợp mặt với anh và Trương tỷ.
Tần Mục nói ra.
- Ha ha, không biết là cái đó đệ tức phụ tự mình làm đồ ăn à?
Lưu Đại Hữu lại đưa giỡn vài câu, áp thấp giọng nói:
- Tiểu Tần ah, anh nên chú ý đi, có người rất hứng thú với tài khoản ngân hàng của anh đấy.
Lưu Đại Hữu cũng không có nói rõ, loại chuyện này Tần Mục tâm lý nắm chắc là được. Tần Mục có bao nhiêu tiền thì Lưu Đại Hữu không biết, bên trong không phải tham ô mà có thì Lưu Đại Hữu cũng không biết, cho nên lời này không thể nói quá thấu. Tần Mục không tham ô thì chẳng có gì mà sợ, nếu như tham ô thì nhanh chóng lau sạch đít đi, lại nói cho Tần Mục là ai tra hắn, đơn giản là phiền não mà thôi, huống hồ người của ban thanh tra kỷ luật tra cũng phải làm theo quy định, một bí thư đảng ủy khu trong tài khoản làm sao bày hiển nhiên sáu bảy trăm vạn như thế? Đây chính là kinh người và không kiêng nể gì cả.
Tần Mục cười ha hả, cảm tạ Lưu Đại Hữu, cũng cầm báo chí lên, nhìn qua tin tức và cười như không cười.
- Làm bừa bãi, đây thuần túy là làm bừa bãi.
Phó thị trưởng Hình Bảo Bình cầm báo chí vỗ bàn, phi thường căm tức. Đoạn thời gian trước trên báo phỉ báng Phổ Thượng thì hắn cảm thấy xui xẻo, bị Tần Mục lợi dụng người ngoại quốc đưa tin hóa giải, hiện tại vừa mới qua thì người ngoại quốc lại nhảy ra kêu to, lần này là công kích khu Hoàng Dương, chuyện này sao hắn không tức? Hai ngày trước Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường phân biệt tìm hắn nói chuyện, ý là thường vụ phó chủ tịch thân thể không tốt, cần nhập viện chạy chữa, bảo hắn chuẩn bị nhận gánh nặng. Loại niềm vui ngoài ý muốn này vừa mới xuất hiện, nhưng bây giờ hắn mà nhảy vào thì chắc chắn trong thường ủy sẽ có người cho hắn một dao, làm sao có thể không căm tức? Hiện tại muốn ổn, chờ hắn vào trong thường ủy thì thiên hạ đại loạn hắn cũng không sợ, chủ yếu là không được xảy ra trong thời gian này.
Thư ký đang cẩn thận quan sát sắc mặt Hình Bảo Bình. Vốn chuyện đưa tin này phải được kiểm duyệt trước, nhưng không biết tên phóng viên người Pháp kia cho chủ biên ăn bùa ngải gì đó, lại có thể đưa tin đi ra, quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu.
Thư ký là vị trí rất trọng yếu, phải bóp chết phiền não cho lãnh đạo khi vừa xuất hiện. Thời điểm Hình Bảo Bình bớt giận thì thư ký nói:
- Khu trưởng, nếu không chúng ta tìm bọn họ gây ầm ĩ đi.
Hình Bảo Bình khoát khoát tay, cho thư ký trước đi ra ngoài làm việc. Vừa rồi hắn tức giận phát hỏa nên lộ ra ngoài, tâm tư Hình Bảo Bình bình tĩnh lại thì nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, trước có báo chí vu oan Phổ Thượng, Phổ Thượng lại đâm sau lưng Hoàng Dương, chuyện này không thể nói ai yếu thế. Nhưng mà Lôi Dạ có thân phận ngoại quốc mẫn cảm, muốn cho hắn câm miệng thì cần có người ra mặt. Hắn nghĩ lại và bảo thư ký thông tri cho Tần Mục một chút.
Thư ký lát đi vào cửa, nhìn Hình Bảo Bình thấp giọng báo cáo, Tần Mục đã bị ban thanh tra kỷ luật gọi đi, hình như tài vụ của Tần Mục có chỗ không thỏa đáng. Sắc mặt Hình Bảo Bình càng âm trầm, tờ báo đưa tin này đúng là không cho người ta sống tốt mà.
Thư ký cẩn thận đứng ở đó, nhìn thấy Hình Bảo Bình trầm mặc không nói, lại dùng ngữ khí tiếc rèn sắt không thành thép:
- Tần Mục này quá trẻ tuổi nên người ta chú ý a.
Hình Bảo Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, thư ký nói những lời này thì hắn hiểu ra. Đúng vậy a, Tần Mục làm sao bị nhiều người nhớ thương như vậy? Trong đó chẳng phải có chuyện hay sao? Phần đưa tin này chắc chắn đặt lên bàn của bí thư và chủ tịch, đến bây giờ mình còn chưa thu được hai vị này gọi đi, vậy trong đó không biết hai người này có ý trợ giúp hắn không.
Thần sắc của thư ký có chút oán giận, nhưng mà oán giận này còn có hương vị khác. Hình Bảo Bình thò tay vuốt tóc đã nhuộm đen, gật gật đầu nói ra:
- Đúng vậy a, cho nên chúng ta phải ổn định, phải đi gặp chủ của tòa báo một chuyến.
Thư ký thấy mình nhắc nhở được Hình Bảo Bình nghe trong lòng, liền đáp ứng, lúc gần đi cẩn thận nói:
- Khu trưởng, tôi nghe thư ký trưởng tiểu Lưu nói, Phổ Thượng bên kia hình như có hạng mục mới sắp làm.
Hình Bảo Bình gật gật đầu, thư ký liền rời khỏi. Thư ký trưởng tiểu Lưu, đây chính là thư ký của Quốc Thụy Tường, cũng là thư ký đứng thứ hai ở Quảng Châu. Ngồi ở vị trí này cấp bậc không cao, nhưng mà chuyện nghe tiếng gió thì rất tốt, nếu hắn đã nói cho thư ký của hắn nghe, đây chính là thái độ của Quốc Thụy Tường, xem ra Quốc Thụy Tường cũng vừa ý miếng thịt Phổ Thượng này, rốt cục không kiềm nén được muốn nhảy ra cắn một miếng.
Khó bề phân biệt, quả nhiên là khó phân biệt. Hình Bảo Bình lúc này cũng không có gấp làm biện pháp gì, mà là rót một ly trà, lẳng lặng chờ đợi chuyện này phát triển.
Tần Mục không nghĩ tới ban thanh tra kỷ luật lại tới tận cửa, cầm chuyện tài khoản ngân hàng nói chuyện. Hỏi nơi phát ra tài chính này, Tần Mục lúc trước vì ám chiêu của Hoàng Dương đã nói rõ, đã bỏ qua đi. Hiện tại chuyện xưa nhắc lại đúng là không đủ quang minh chính đại. Tần Mục nhẫn nại phối hợp với bọn họ, lúc hỏi nơi có tài chính này thì nói đó là hoa hồng của xí nghiệp trong gia tộc.
Về phần gia tộc nào thì Tần Mục tùy ý báo ra một công ty bao da cho đám người ban thanh tra kỷ luật tra. Những chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là có người nhìn vào hắn. Tần Mục cũng không nóng nảy, uống trà trong cục hưu trí là uống trà, trong ban thanh tra kỷ luật cũng là uống, hắn ngồi đó nên chẳng có gì phải sợ.
Hắn không sợ nhưng có người lại sốt ruột, ban thanh tra kỷ luật Trâu khoa trưởng nhìn qua báo cáo, hắn nhíu mày thật sâu, chậm rãi nói chuyện với Tần Mục:
- Là xí nghiệp gia tộc gì mà được chia sáu trăm vạn? Chuyện này đúng là khoa trương rồi. Mấy xí nghiệp quốc gia chúng ta nào có như được tiền ời nhiều như vậy? Đồng chí ah, nên cảnh giác một chút, phải chú ý một chút.
Nói xong, hắn cầm báo cáo đẩy trở về, đứng lên nói:
- Vẫn nên suy nghĩ kỹ lại, nên nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, tranh thủ sự khoan dung.
Hai tên đồng chí bên cạnh nhìn nhau, Trâu khoa trưởng đã lên tiếng, bọn họ tự nhiên phải đi kiểm nghiệm, dẫn Trâu Chính Minh Trâu khoa trưởng tới phòng của Tần Mục.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, là người xa lạ, nhưng mà nhìn tư thái chắp tay sau lưng của hắn, mà từ ánh mắt của hắn cũng có thể thấy được người này chắc là tới cho hắn ăn thuốc mạnh. Tần Mục đứng lên vươn tay bắt tay với Trâu Chính Minh, lại bị Trâu Chính Minh không nhìn thẳng.
Tần Mục đáy lòng cười lạnh không thôi, loại người kéo đại kỳ này hắn gặp nhiều rồi, nhiều nhất cũng chỉ ngây ngốc ở vị trí này cả đời. Nếu Trâu Chính Minh không cho hắn mặt mũi, hắn cũng không có gì mà nói, lại thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế, bắt chéo chân lên.