- Tìm hiểu cái gì mà tìm hiểu, luôn luôn có người nhìn đỏ mắt mà!
Phương Chấn Bang nộ khí trùng thiên:
- Tra! Lúc này phải tra tới cùng, Tần Mục đến Quảng Châu mới bao lâu mà có nhiều người nhắm vào như vậy!
Thư ký là tri kỷ của lãnh đạo, lúc trước Phương Chấn Bang nói Tần Mục dời khỏi Phổ Thượng đã từng nói một câu:
- Tần Mục người này, dùng tốt là lão hổ, dùng không tốt là độc xà, khó ah!
Cho nên thư ký hiểu kiêng kỵ của Phương Chấn Bang Tần Mục tại Phổ Thượng phong sinh thủy khởi, cho nên có ngạo khí, khó tránh khỏi thiếu niên hết sức lông bông, lúc này mượn chuyện chèn ép Tần Mục một chút, sau đó cho hắn biết quan đồ hung hiểm, vượt qua một thời gian ngắn, Phương Chấn Bang lại dùng lợi ích thực thế thu tâm của Tần Mục. Cho nên Phương Chấn Bang vẫn đè chuyện khu thí nghiệm của kinh thành buông ra ngoài, chuẩn bị dùng làm đao trong tay. Nhưng làm cho Tần Mục tĩnh táo lại là Phương thư ký thao tác, người khác còn cho rằng Tần Mục dễ khi dễ, là đứa con nuôi bị ném đi, ai cũng có thể chà đạp.
Phương Chấn Bang tức giận lên, tâm tư lại bình tĩnh xuống, có chút khoát khoát tay, phân phó thư ký nói:
- Tìm hiểu tình huống trước cũng tốt.
Cho dù muốn thẩm tra Tần Mục, cũng phải là Phương Chấn Bang tự mình hạ lệnh, cho dù Tần Mục là quân cờ bị Phương Chấn Bang vứt bỏ, nhưng dưới tình huống hắn không biết động Tần Mục là chuyện hắn không được tự nhiên, không hỏi qua thì không được.
Thư ký nghe rõ ý của Phương Chấn Bang, rời khỏi văn phòng lên ô tô chạy thẳng tới ban thanh tra kỷ luật. Có bí thư nhúng tay, tình huống của Tần Mục nhanh chóng được tra rõ ràng, được nhận định là có thư nặc danh tố cáo Tần Mục. Trình tự trở nên đơn giản đi, qua mười phút Tần Mục được thả ra, nhưng không ai biết rõ bên trong vấn đề là ai viết thư nặc danh tố cáo, Trâu Chính Minh từ đầu đến cuối không thể cầm ra thư nặc danh gì đó, chỉ xin lỗi Tần Mục, tỏ vẻ là công tác ban thanh tra kỷ luật có quá nhiều việc nên thỉnh thoảng sai lầm, hy vọng bí thư và Tần Mục có thể thông cảm cho ban thanh tra kỷ luật.
Với chuyện này bí thư không nói gì, hắn cao hơn Trâu Chính Minh quá nhiều, chuyện sau lưng của vấn đề này mọi người hiểu rõ, dù sao Trâu Chính Minh người ta hoàn toàn dựa vào chế độ làm việc, về phần thư nặc danh, cho dù quyết tâm tìm, Trâu Chính Minh tùy tiện làm ra một phần là được, ai có thể tìm ra thật giả chứ? Bất kể là buồn nôn người ta hay không, bí thư xuất đầu đã nói rõ vấn đề rồi, Phương Chấn Bang cũng chưa có buông tha Tần Mục đâu, trên người của Tần Mục vẫn dán nhãn của bí thư.
Mà Tần Mục cười tủm tỉm bắt tay với Trâu Chính Minh, tràn ngập thâm ý nói ra:
- Ban thanh tra kỷ luật công tác vẫn phải phối hợp mà, cũng là vì đội ngũ chúng ta thuần khiết thôi.
Nghe được lời này ngữ khí sâm lãnh. Hắn nhìn qua Tần Mục vài lần, cũng không nói gì thêm, trực tiếp ngồi xe rời đi.
Ra khỏi cửa thị ủy, Tần Mục quay đầu nhìn lại, càng cảm giác mình nên trộn lẫn cho tốt, nếu Quảng Châu sắp tới nhiệm kỳ mới, hào kiệt các nơi đều ra tay, như vậy ai có thể nói rõ Tần Mục hắn không thể từ trong loạn cục giết ra chứ?
Bước đầu tiên phải cho khu Hoàng Dương Ngôn Thừa Binh rơi đài. Ngôn Thừa Binh đâm hắn không phải một hai lần, hơn nữa chuyện dân công là hắn chọc ra, một Du Hoa thả đạn khó đã vào tù rồi, nhưng hắn vẫn ra tay với Tần Mục, Tần Mục không phản kích lại thì nói không qua.
Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ gió đông thôi.
Tần Mục quay trở lại cục hưu trí, không ít người nhìn hắn với ánh mắt biến hóa, người có thể từ trong ban thanh tra kỷ luật thẩm tra đi ra ngoài, có ít người bắt đầu đoán bối cảnh của Tần Mục.
Thời gian bình thản vẫn trôi qua, nhưng hung hiểm dưới bình thản này rất mạnh.
Hôm nay là cuối tuần, Tần Mục cải trang một chút rời khỏi nhà của Tây Môn Nhạn, chiếc xe Hồng Kỳ của hắn đi tới khu Hoàng Dương. Khu Hoàng Dương công nghiệp nặng rất không tệ, nhưng mà phố quà vặt vẫn nổi dnh.
Tây Môn Nhạn đã hoàn thành chuyện pháp nhân rồi, nhà máy khuôn đúc đang xây dựng. Mà nàng kiên trì bảo Tần Mục xuất ra một ít tiền, lại chiếm một số cổ phần danh nghĩa không tệ, dùng lời của Tây Môn Nhạn nói nhà máy khuôn đúc phải thuê đất, đây đủ Tần Mục ăn hoa hồng. Nhưng mà chuyện này còn không thể làm trước mặt được, chỉ cần Tây Môn Nhạn đương gia còn nắm tư cách pháp nhân của nhà máy, hoa hồng này không chạy được. Loại hình thứcnày kỳ thật nếu như tra Tần cũng có chút không theo quy định. Nhưng hắn nếu không cầm cổ phần danh nghĩa này, Đức Gia cùng Ngô Đôn nội tâm cũng bất an. Cũng như lì xì trong bệnh viện, bác sĩ mà không thu tiền lì xì, bệnh nhân và người thân sống chết không an tâm.
Đề Na ngồi trong xe cùng Tần Mục, thỉnh thoảng nói oa oa, hình như là nông nhân chưa thấy các mặt xã hội. Kỳ thật nha đầu này bị giám thị bí mật các nơi, tràng diện gì chưa thấy qua, biểu hiện như vậy dù nói tán thưởng kiến trúc của Quảng Châu, không bằng nói là cảm thán bản thân thì tốt hơn.
Tây Môn Nhạn ngồi ở sau xe, nhìn qua tóc Tần Mục thì hoảng hốt. Trải qua thời gian dài tiếp xúc nàng phát hiện Tần Mục là người rất phù hợp, tuy sinh hoạt cá nhân có hồng nhan tri kỷ, nhưng hắn tuyệt đối không phải người tùy tiện.
Tần Mục nhìn qua kính chiếu hậu thấy mặt Tây Môn Nhạn đỏ lên, ho khan vài cái hỏi:
- Nhạn Tử, như thế nào, có phải không thoải mái hay không, sao sắc mặt không tốt?
Tây Môn Nhạn nghe được Tần Mục quan tâm thì bối rối chùi mặt, thân thể co lại, hơi chần chờ nói ra:
- Có thể mấy ngày qua bận quá nên hơi mệt.
Tần Mục ân một tiếng, lại quẹo qua bên phải, lại hỏi thăm:
- Chuyện đã làm thế nào rồi?
Tây Môn Nhạn nhìn qua Đề Na, tiểu nha đầu này bây giờ có cảm giác ỷ lại Tần Mục, nghĩ đến cũng không biết bạo lộ mấy thứ gì, hơn nữa tiếng Trung của nàng còn dừng lại ở mức đơn giản, cho nên Tây Môn Nhạn thấp giọng nói:
- Mấy sư huynh đệ của tôi trong vài ngày qua đã chuẩn bị tốt chuyện cái kìm rồi, có mấy người đã nói rõ, nói cái gì cũng không muốn lại làm nghiệp cũ, vẫn là tôi mời bọn họ vài bữa cơm mới đáp ứng chuyện này.
Cái kìm, đây là tiếng lóng của Giang Bắc, chính là ăn trộm.
Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Đúng vậy a, có thể quang minh chính đại đi kiếm tiền, ai nguyện ý đi đường ngang ngõ tắt, có đôi khi hại người chính là lòng tham.
Tây Môn Nhạn căng cứng, với tư cách quan viên chánh phủ, Tần Mục nói ra lời này không dễ dàng, nàng che dấu kinh ngạc của mình, cúi đầu xuống tiếp tục nói:
- Trong nhà xưởng vứt đi của Du Hoa tới bây giờ vẫn chưa bị khu Hoàng Dương thu về, mà là chuyển qua danh nghĩa một người. Chúng tôi tốn nhiều khí lực mới tra được người này mấy năm trước là một tên côn đồ, mấy năm này không biết chạy đi nơi đâu.
Tần Mục hiểu chuyện ẩn trong đó, nhà máy kia chỉ sợ đã xảy ra vấn đề. Nhưng chính vụ cua khu Hoàng Dương không phải Tần Mục có thể nhúng tay, nếu như vạch sương mù, cho Ngôn Thừa Binh một quyền thật nặng vẫn cần người bên cạnh hắn làm.