Bối Hải Trữ cười hắc hắc hai tiếng, đắc ý nói ra:
- Lão bà chỉ lo chuyện trong nhà, biết cái gì? Hôm nay tôi xem như đi nước cờ chính xác nhất đời này.
- Ơ ơ ơ, ông? Uống rượu xong nên trâu bò lên rồi à? Hơn bốn mươi mới làm được tiểu khoa trưởng, cũng không nhìn xem những bạn học của ông đi, kém cỏi nhất cũng là phó cục, ai mà như ông chứ?
Nói xong nàng thò tay mở túi quà ra, móc bên trong ra một gói thuốc, tiếp tục bỉu môi nói:
- Ai vậy ah, tặng lễ cũng tặng khó coi như vậy, chỉ là một gói thuốc, cũng không biết xấu hổ xuất ra được sao?
Gói quà này Bối Hải Trữ lúc ở dưới lầu đúng là không thu, nhưng không chịu nổi Lục Viễn khách sáo. Thời điểm lên thang máy hắn rút ra nhìn, xem xét một chút lại hiểu rõ, đây chính là thăng quan phát tài. Hắn nghe vợ nói giọng điệu khinh thường như vậy, tức giận vỗ bàn một cái, chén nước cũng đổ lên láng.
Vợ hắn còn chưa từng thấy hắn như thế này, lập tức tức giận trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Bối Hải Trữ. Bối Hải Trữ không sợ hãi mà nhổ nước bọt, bắt chéo chân lên bàn, mang theo giọng điệu vui vẻ nói:
- Bà biết cái gì, bà nhìn xem nhãn hiệu của gói thuốc đi! Tôi đã nói với bà rồi, nếu không có quan hệ đặc thù, đừng nói một gói, cho dù một hộp thì bà chẳng hiểu nó là cái gì đâu.
Vợ hắn nhìn kỹ, càng nhìn kỹ điếu thuốc này thì thấy tạo hình gói thuốc không có gì đặc thù, chỉ có mấy cây trúc, còn có hai con gấu trúc.
- Thuốc tồi!
Bà vợ chỉ vào gói thuốc.
- Không phải chỉ gấu trúc sao, cũng không đáng tiền.
- Gấu trúc?
Bối Hải Trữ sau khi uống rượu thì hú lên quái dị:
- Bà nhìn đi, bà nhìn đi, đó là gấu trúc sao? Coi sau đuôi nó đi.
Nói xong, bắt chéo chân đắc ý, trong miệng thì cười vui sướng.
Bà vợ nhìn cả buổi, phát hiện đuôi con gấu trúc rất dài, nhất thời cười rộ lên:
- Gấu trúc ah, không phải một gói hơn mười đồng sao, tôi thấy nhiều. Bằng tiền mua gói thuốc này mà muốn khoa trưởng tiểu khu như ông làm việc sao?
Bối Hải Trữ bị vợ nói như vậy thì giận xanh mặt, chỉ vào gói thuốc nói ra:
- Bà nói gấu trúc, hai con gấu trúc một con đứng, một con nằm sấp, bà nhìn nó là cái gì!
Hắn tận lực chỉ dẫn, nói xong bà vợ sững sờ, lúc này mới rung đùi đắc ý:
- Tôi đã từng thấy ở chỗ cục trưởng có một gói, đã mở ra. Cục trưởng còn chuyên môn tìm hộp thủy tinh chân không đặt nó vào, nghe nói là chủ tịch tặng cho hắn.
Hắn nói như vậy rất nặng.
- Lại thừa nước đục thả câu, ông nói có ý gì?
Bà vợ tức giận nói ra.
Bối Hải Trữ nhìn gói thuốc này như trân bảo, sau đó mở ra, rút một điếu ra ngoài, đặt lên mũi hít sâu một cái, vui thích châm lửa sau đó hút thật sâu, biểu hiện giống như thần tiên sống. Trong nhà bà vợ chưởng quản tất cả, cơ bản không có nhìn thấy bộ dáng của Bối Hải Trữ như vậy, trong lòng cũng nghi hoặc, xúc động bạo phát cũng áp chế xuống, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
- Gói thuốc này nếu để thêm mười năm không biết nếm thử có vị gì.
Bối Hải Trữ phun khói trắng, lúc này ngưng trọng nói ra:
- Biết rõ gói thuốc đại biểu cho quốc gia là loại gì không?
Bà vợ sững sờ trả lời:
- Không phải CN sao?
- Cái rắm! Thứ đó chỉ cần có tiền là mua được, đó còn gọi là thuốc lá đại biểu quốc gia sao?
Bối Hải Trữ hăng hái nói ra:
- Thuốc lá đại biểu chính thức là nó đấy, hiểu hay không, gấu trúc cung cấp đặc biệt.
Bà vợ ngây thơ không rõ, ngây ngốc nhìn qua Bối Hải Trữ. Trong mắt Bối Hải Trữ tràn ngập ước mơ, lại hít thật sâu, lại lên tiếng:
- Thuốc lá thứ này kỳ thật đều có quy cách nhất định, hương vị không khác gì nhau, vì sao giá cả lại khác nhau, cũng không phải phân đẳng cấp gì. Cái gì CN, các gì Cực Lam, đều là vô nghĩa, trong túi có tiền là mua được. Thế nhưng mà bà xem, gấu trúc này là cung cấp đặc biệt, đó là thuốc lá mà lãnh đạo nam tuần rất thích, có tiền cũng không mua được, bởi vì nhà máy này không bán, có tiền mua được cái rắm.
Bà vợ nghe rõ, con mắt sáng lên nói ra:
- Ý của ông là...
Bối Hải Trữ đắc ý cười rộ lên, bộ dáng cao thâm mạt trắc. Bà vợ không thuận theo, bà vợ vội vàng xuất tất cả tiền vốn, quấn quít lấy Bối Hải Trữ bảo hắn nói rõ.
Đơn giản chưa từng gặp được bà vợ chăm sóc ôn nhu như thế, Bối Hải Trữ cảm thấy hư vinh thật nhiều, bắt đầu nói chuyện chính đàn cho bà vợ nghe, giảng lịch sử, thời gian trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, điếu thuốc của hắn đã tắt rồi, sau khi hút một hơi thì hắn bóp tắt.
Bà vợ đang bóp vai cho hắn, thấp giọng hỏi:
- Ý của ông chính là Tần Mục có địa vị lớn?
- Đâu chỉ có địa vị lớn chứ.
Bối Hải Trữ nghĩ đến Tần Mục trong lúc uống rượu trong mắt ngẫu nhiên có tinh quang, suy nghĩ sâu xa nói ra:
- Chuyện này khó làm.
Bà vợ vội vàng nói:
- Quá khó khăn thì không làm, thật vất vả lăn lộn lên chức khoa trưởng, đừng xảy ra chuyện gì.
Bối Hải Trữ cười rộ lên, nụ cười này tràn ngập bất đắc dĩ và mơ ước, chậm rãi nói:
- Tần Mục người ta có địa vị lớn, hiện tại có chuyện tìm tới tôi, cho dù không làm được cũng phải cố mà làm.
Bà vợ thấy Bối Hải Trữ bộ dáng không trâu bắt chó đi cày, lá gan cũng rung động, động tác dừng lại, nghi hoặc hỏi:
- Ông không muốn làm, chẳng lẽ hắn có thể miễn cưỡng ông sao?
Bối Hải Trữ lắc đầu, nói ra:
- Nữ nhân như bà cả ngày chơi mạt chược với đi mua sắm, cũng không biết quan tâm chuyện công việc chính trị cao tầng. Bà nhìn tôi đang làm khoa trưởng, trên người không phải có chút ít bím tóc sao? Mặc dù cấp trên cũng biết rõ đấy, nhưng mà chúng ta làm việc theo phương châm của bọn họ nên không sao. Nếu không nghe lời chơi tính tình, vặn ngã chỉ là chuyện vài phút mà thôi.
Bà vợ hít khí lạnh, ngày bình thường thường xuyên quở trách Bối Hải Trữ làm quan thấp, không biết kiếm tiền, nào biết cong quấn trong đó? Trong nội tâm sợ hãi, nàng không tự chủ được giọng phát run, há to miệng nhưng không biết nói cái gì.
Đột nhiên Bối Hải Trữ cười rộ lên, chậm rãi nói ra:
- Tại Quảng Châu chúng ta sợ rằng có đại biến động. Đây cũng là chuyện tốt, đều nói cầu phú quý trong nguy hiểm, làm quan cảm giác không phải là như vậy sao? Đi, bà đừng buồn bực, đi pha nước tắm cho tôi đi.
Bà vợ nhu thuận nghe lời Bối Hải Trữ, làm cho Bối Hải Trữ ngồi trong phòng khách rất đắc ý. Hắn nghĩ cả buổi, vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Lục Viễn.
Tần Mục tặng hắn một gói gấu trúc, thứ nhất là ổn định tâm tư Bối Hải Trữ, khiến hắn hiểu được Tần Mục hậu trường rất cứng, thứ hai cũng nói cho Bối Hải Trữ, nhiệm vụ này rất nặng, nhưng Tần Mục không phải cái là người được lợi thì quên người, lợi ích thực tế vẫn sẽ có, phải xem thái độ của Bối Trữ Hải.
Nếu là người bình thường làm như vậy, Bối Hải Trữ khẳng định phải thận trọng, nhưng mà quan hệ của Tần Mục cùng Phương Chấn Bang dù kẻ nào trong quan trường Quảng Châu cũng biết, tiểu khoa trưởng như Bối Hải Trữ cũng thấy rõ.