Câu nói đầu tiên của Tần Mục liền đem bị động chuyển thành chủ động, có phóng viên hỏi:
- Tần bí thư, ngài sẽ không mượn cơ hội này bỏ chạy đi?
Lời của hắn khiến mọi người bật cười thiện ý, Tần Mục khoát tay nói:
- Sao có thể chứ, hôm nay nếu tôi chạy, các vị tìm tôi thanh toán lộ phí tiền xe thì làm sao bây giờ, tiền lương một tháng của tôi chỉ có sáu trăm chín mươi hai đồng, thật sự không đủ khả năng đâu.
Tần Mục báo ra tiền lương của chính mình, tiếng cười của mọi người càng lớn. Hắn cũng không tiếp tục dây dưa, lấy ra di động gọi cho Phương Chấn Bang, điện thoại lại báo tắt máy. Tần Mục nghĩ nghĩ, có lẽ Phương Chấn Bang đang họp, không có nhiều thời gian, hắn cũng không khả năng đợi xong cuộc họp mới xin chỉ thị, cắn răng bỏ điện thoại vào túi, bất đắc dĩ xòe tay nói:
- Tôi còn có thời gian gọi điện thoại, lãnh đạo còn vội hơn cả tôi.
Nói xong Tần Mục kéo ghế ngồi xuống, thập phần đại khí nói:
- Có vấn đề gì mọi người có thể hỏi. Đương nhiên, có nhiều thứ không thể lộ ra, mọi người tự hiểu là tốt rồi.
Câu hỏi thứ nhất đương nhiên phải nhường cho kênh kinh tế CCTV, nữ phóng viên hơn ba mươi tuổi đứng lên hỏi:
- Tần bí thư, chào ngài, tôi là kênh kinh tế CCTV Lưu Âu. Thành phố Châu Quảng tạo danh tác đem bốn khu khai phát tụ họp về cho văn phòng khai phát Châu Nghiễm quản hạt, ngài có thể từ căn bản trình bày một chút tác dụng của văn phòng khai phát cùng tính thời đại trù tính chung không?
Quả nhiên là bút tích của đại cao thủ, nếu là tiểu báo tam lưu, nói không chuẩn sẽ hỏi Tần Mục có phải có quan hệ gì với Phương Chấn Bang hay không. Tần Mục cười mời Lưu Âu ngồi xuống, sau đó kéo micro tới bên miệng, thanh âm sang sảng đáp:
- Đầu tiên tôi phải cảm tạ Lưu phóng viên đã đến đây, hiện tại khu khai phát đang ở trong trạng thái mới phát triển, tuy lấy được một ít thành tích, nhưng so sánh với kế hoạch thiết tưởng thì còn kém xa. Nếu Lưu phóng viên có thời gian, năm năm sau lại đến Châu Nghiễm, tôi sẽ đích thân đưa cô đi du lịch quanh bốn khu khai phát.
Biểu hiện hiếu khách của Tần Mục tràn ngập đại khí của người phương bắc, dù là phóng viên Châu Nghiễm cũng có thể nghe ra được hùng tâm bừng bừng của hắn.
Theo sau Tần Mục bắt đầu lấy lý giải của mình trình bày quản lý thống nhất bốn khu, thống nhất xây dựng mục tiêu chiến lược, không ít phóng viên mở máy ghi âm, hoặc cầm bút không ngừng ghi chép. Quả thật văn phòng khai phát trước kia không hề có chút dấu hiệu, đột nhiên lại thành lập, làm cho người ta có chút nhìn không thấu.
Vấn đề của phóng viên thứ hai cũng trung quy trung củ, Tần Mục lại dùng ngôn ngữ đơn giản trả lời. Hắn biết mở màn luôn là như vậy, đều là những vấn đề khái quát, các phóng viên sẽ kiểm tra phương thức nói chuyện cùng khả năng trả lời vấn đề, đang suy nghĩ sẽ dùng phương thức gì đến hỏi nghi vấn ở trong lòng của họ.
Quả nhiên sau khi Tần Mục trả lời xong năm câu hỏi, có một phóng viên lên tiếng. Trước khi hắn hỏi lại ngượng ngùng cười cười, nói rõ vấn đề của mình có chút khó chịu nổi. Tần Mục ngồi thẳng người, vươn tay đưa ra ý mời. Thái độ thật thong dong, mặc cho người khác tùy ý hỏi, không có gì đáng nghi ngờ.
- Tần bí thư, việc này có thể quan hệ tới việc tư của ngài, nghe nói ngài có một chiếc xe Hồng Kỳ, xin hỏi xe này do chính ngài ra tiền mua, hay là đơn vị phân phối? Theo tôi được biết xe này giá thị trường đại khái hơn hai mươi vạn, tiền lương mỗi tháng của ngài chưa tới bảy trăm đồng, cho dù ngài trả góp chỉ sợ cũng thật căng thẳng.
Tần Mục nhất thời nở nụ cười, đưa tay ý bảo phóng viên kia ngồi xuống. Vấn đề này quả thật không dễ trả lời, Tần Mục không khả năng nói với các phóng viên, tập đoàn tài chính của mẹ tôi đứng thứ hai ở Mỹ, bất kỳ loại xe nào trong mắt tôi không phải chỉ là bốn bánh xe? Nếu hắn nói như vậy, chỉ sợ báo chí ngày mai sẽ đưa tin: tài sản của nhân vật thực quyền đã vượt trăm triệu, hoài nghi quan chức này có giao dịch tấm màn đen.
Tần Mục không ngu ngốc như vậy, hắn mượn tiếng cười tổ chức nhanh ý nghĩ, hỏi thăm phóng viên kia thuộc truyền thông nào. Theo sau hắn đứng lên đi tới bên cửa sổ, kéo màn, chỉ vào xe Hồng Kỳ bên ngoài hỏi:
- Ngài đang nói chiếc xe này hay sao?
Chiếc Hồng Kỳ kia khi Tần Mục vừa đến Châu Nghiễm, Vân Băng dùng làm lễ vật tẩy trần cho hắn. Khi đó Phổ Thượng một nghèo hai trắng, ra cửa thật ngượng ngùng nói mình làm việc ở Phổ Thượng. Từ sau khi Tần Mục dùng xe này, hoàn toàn biến thành xe công cộng mà dùng, Phương Thiên Nhu lái qua, Trương Thúy dùng qua, ngay cả Lưu Đại Hữu khi xuất động công tác cùng dùng tới, hơn nữa Tần Mục còn cố ý không đem xe tu sửa, xe mới chưa dùng được một năm nhìn qua đã cũ nát, nói dùng năm sáu năm cũng không quá đáng.
Cả văn phòng khai phát được thành ủy trang bị ba chiếc xe, cộng thêm xe có từ trước, trong sân đỗ hơn hai mươi cỗ xe, nhưng xe Hồng Kỳ của Tần Mục làm cho người ta vừa nhìn thấy liền bị hấp dẫn.
Quá thấp kém! Văn phòng khai phát thậm chí có chiếc xe không lên được mặt bàn như vậy, so sánh với xe của các phóng viên càng thêm xấu hổ. Tần Mục dùng phương thức này cho mọi người chứng kiến, xe Hồng Kỳ kia còn có thể xưng là xe sao? Nhiều lắm là công cụ có bốn cái vòng. Về phần có phải là dùng công quỹ mua, hoặc do Tần Mục tự thân ra tiền túi, chiếc xe kia hoàn toàn không có chút bộ dạng hai mươi vạn.
Nếu quả thật bỏ được hai mươi vạn mua xe, sẽ không luyến tiếc mấy trăm đồng đi tu sửa xe, dù sao vào năm 98, vạn nguyên hộ còn là đối tượng làm người tán dương, càng khỏi nói tới hai mươi vạn, đây là con số làm cho người chắt lưỡi không thôi. Dùng con số phi thường hình tượng hóa đến đánh giá, khi đó một căn nhà lầu 130m2 trong Châu Nghiễm cũng chỉ cần mười vạn, hai mươi vạn sao, đủ mua hai ngôi nhà.
Tần Mục mỉm cười ngồi xuống chủ vị, cười híp mắt nói:
- Mọi người đừng nên nhìn xe kia khó xem, nhưng lại cung cấp trợ giúp thật lớn trong công tác của chúng tôi.
Hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi của phóng viên, mà bắt đầu giảng thuật lúc Phổ Thượng vừa mới phát triển, tình huống mọi người trong cơ quan phải chờ tới lượt mình ra cửa công tác, lại giảng giải lúc đó gặp khó khăn đến thế nào, đem tâm tư các phóng viên đều hấp dẫn lên. Có vài nữ phóng viên trẻ tuổi cảm tính, nghe Tần Mục kể lại vì không đợi được xe, có hôm đi bộ tới hộ nhà dân di dời còn bị té vào chuồng heo, khóe mắt của các nàng còn có chút ướt át.
Chuồng heo? Tần Mục chỉ đem sự tích của một cán bộ trấn tại Bắc Liêu thay đổi nhân vật nói ra tại nơi này mà thôi. Vì sao hắn cho phép phóng viên tạp chí lớn vào đây, bởi vì hắn biết những phóng viên này rất ít xuống cơ sở hay đi khe núi, sở dĩ bọn họ có thể hình thành lực ảnh hưởng, là nhờ có chính phủ nâng đỡ.