Chương 13: Báo thù (1)
Lương Cừ nghiến răng nghiến lợi.
Trương nấm đầu, Trịnh Hướng, không có ai tốt cả!
Tối hôm qua, Trịnh Hướng rời đi một cách dứt khoát như vậy, ngay cả cá đù vàng cũng không muốn, hắn còn thật sự cho rằng đối phương chỉ đơn thuần muốn làm một vụ mua bán, cho dù vụ mua bán này liên quan đến tự do cá nhân, nhưng Đại Thuận dù sao cũng không phải là một xã hội hài hòa, ai ai cũng bình đẳng, kết quả là cọng rơm cuối cùng của hắn chính là trở thành cẩu nô tài cho người khác.
"Thủy ca, Thủy ca, những gì nên nói ta đều nói cho ngài biết rồi, chỗ bạc thiếu sau này ta nhất định sẽ trả lại, xin ngài thương xót, coi ta như cái rắm, thả ta đi"
Trương Thiết Ngưu bị đánh đến mức chỉ còn thở thoi thóp, hắn vất vả lắm mới lấy hết sực lực nói ra một câu liền mạch, thấy Lương Cừ nhìn qua, hắn liền nhanh chóng ngẩng đầu nặn ra một nụ cười.
Khuôn mặt Lương Cừ lộ vẻ do dự, bày ra dáng vẻ không đành lòng.
Trong lòng Trương Thiết Ngưu mừng thầm, vừa định quạt thêm chút lửa, tiếp tục cầu xin một phen thì lại phát hiện ra bóng người bên cạnh đột nhiên không thấy đâu nữa, trên đỉnh đầu mình ngược lại nhiều thêm một bóng đen.
Hắn mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên hoảng sợ la lên, hắn nhìn thấy một khuôn mặt đang treo ngược đột nhiên tiếp cận mình, đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, mái tóc rối tung bay, đôi môi nhếch lên như đang cười, hai hàm răng trắng sắc lạnh như dán sát trên mặt hắn, tựa như muốn cắn đứt cổ hắn.
"Thủy ca, Thủy ca, ngài muốn làm gì vậy? Đừng dọa ta!"
Trái tim Trương Thiết Ngưu như muốn ngừng đập, hắn hoảng sợ dịch người về phía sau, một chân dẫm vào trong nước.
Lương Cừ nhìn chằm chằm vào Trương nấm đầu lúc này đã máu me be bét, hắn thu lại nụ cười:
"Ngươi vừa nãy... nhìn thấy ta điều khiển nước đúng không?"
"Điều khiển, điều khiển nước gì chứ, ta không biết, ta không nhìn thấy gì cả"
"Thấy cũng được, mà không thấy cũng được, không sao cả"
Lương Cừ đứng lên, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống người hắn, tạo thành một cái bóng dài ở trên đầu thuyền ba lá.
Gió sông thổi qua, cây lau lung lay theo gió, hoa cỏ lau phiêu tán giữa không trung.
Trương Thiết Ngưu thấy khuôn mặt đáng sợ kia rời đi, trái tim đang căng chặt của hắn hơi thả lỏng, nhưng thời gian dần trôi, bóng đêm dần bao phủ, hắn càng thêm bất an, hắn dùng sức ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng người màu đen được bao phủ trong viền vàng.
Hắn lại xê dịch cơ thể lui về sau một chút nữa để tiện bề ngẩng đầu nhìn, trong phút bàng hoàng lại nhìn thấy một gương mặt mang theo nét hài hước, đang giơ hòn đá lên cao!
Đồng tử Trương Thiết Ngưu nhanh chóng co rút lại, yết hầu chấn động, còn chưa đợi mùi tanh ngọt trào lên.
Rào!
Rào! Rào! Rào!
Rầm!
Bọt nước cực đại dâng lên trong đầm cỏ lau, bọt màu trắng xoá thỉnh thoảng lại xen lẫn một ít màu đỏ sậm.
Một bóng đen đang bơi lội phía dưới đáy thuyền, Trư Bà Long quẫy mình vẫy đuôi, kéo lấy thi thể đã được cột chung với hòn đá dùng làm hung khí bơi về phía nước sâu.
Sau khi xử lý xong hết mọi việc, Lương Cừ liền ngã xuống trên thuyền ba lá, trái tim đập kịch liệt, nước bọt ứa ra đã dính như keo, hắn giơ tay lên, nhìn thấy tay mình đang run rẩy, chỗ móng tay vẫn đang đầy bọt máu.
Lần đầu tiền trong đời hắn giết người, những động tác được hắn thực hiện nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.
"Trương Thiết Ngưu ức hiếp người quá đáng, nếu mình không nhân cơ hội hắn đang bị thương lần này mà lấy đi tính mạng của hắn, cho dù có dựa vào việc bắt cá để tích cóp được chút tiền, chờ đến khi thương thế của hắn tốt hơn cũng vẫn sẽ nhắm vào mình. Ọe"
Lương Cừ ghé vào mạn thuyền nôn khan, chỉ nôn ra được chút dịch vị dạ dày.
Dù đã tự tìm cho mình đầy đủ lý do, đã hạ quyết tâm, nhưng đến khi thật sự động thủ, đầu óc hắn vẫn trở nên trống rỗng, hắn liên tục đập hòn đá đến mức cái gáy của đối phương hoàn toàn lõm xuống mới dừng tay, huyết nhục mơ hồ.
Vùng sông nước Giang Hoài này có rất nhiều loài cá hung dữ ăn thịt, bọn chúng bị mùi máu tươi hấp dẫn, có lẽ chẳng bao lâu sau, dấu vết của Trương Thiết Ngưu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Sau khi nôn khan xong, Lương Cừ ngồi lại trên thuyền.
Việc đến nước này, chưa bàn đến việc thuyền có mái hiên biến thành thuyền ba lá, hắn còn vô duyên vô cớ bị Triệu phủ để mắt tới, không biết trong đó có sự tham dự của Triệu lão gia không nữa.
Toàn bộ sự kiện lần này nghe thì có vẻ là chủ ý của hai người Trịnh Hướng và Trương Thiết Ngưu, nhưng đó chỉ là lời nói một phía của Trương Thiết Ngưu, còn về phía Trịnh Hướng, đối phương là muốn lấy lòng Triệu lão gia hay là được Triệu lão gia chỉ thị cho nên mới hành động thì không thể biết chắc được, những vấn đề này một vị quản gia cũng sẽ không nói cho một tên bị nấm đầu biết.
Nếu là vế trước thì còn được, còn nếu là vế sau thì phiền phức rồi đây.
Triệu lão gia cũng hơn 60 tuổi rồi, ghê tởm, thật ghê tởm!
Cộng cả tuổi ở kiếp trước lẫn kiếp này, Lương Cừ tính ra cũng sắp 40 nhưng hắn vẫn còn là xử nam, không ngờ lại có lão già chơi chán rồi lại muốn giở trò biến thái.
Điều an ủi duy nhất chính là 2 lượng bạc đang nằm trong túi kia.
Hắn không đắc tội nổi với Triệu phủ, cho nên chỉ có thể nhanh chóng tích góp đủ 7 lượng bạc, tới Võ Quán Dương gia ở trấn Bình Dương để tập võ, kiếm một thân phận tốt hơn.
Chỉ là chiếc thuyền ba lá này, phải làm sao mới có thể quang minh chính đại lấy ra sử dụng được nhỉ?...