Chương 37: Thuế thu (1)
Học võ?
Võ học kỳ tài?
Mọi người có mặt ở đây đều đang tiêu hóa hai từ này, cứ cảm thấy có chút cổ quái, tựa như nhân vật như vậy không nên xuất hiện ở thị trấn Nghĩa Hưng, ít nhất không nên xuất hiện trên người Lương Cừ.
Hắn là ai?
Cô nhi.
Một thân phận vô cùng trầm trọng dù ở bất luận thời đại nào đi nữa.
Ngoại trừ bán mình để tìm đường sống ra, đại đa số đều sẽ trở thành ăn xin, yên lặng chết đói trong một ngày đông nào đó.
Cha con nhà họ Lương vốn sống cũng không tốt, không ít hàng xóm hồi tưởng lại kí ức về người đàn ông goá vợ Lương Đại Giang này, sau khi chết cũng không đến mức lấy chiếu bọc thân, nhưng cũng chỉ mua được một chiếc quan tài bằng gỗ mỏng, chôn cất một cách qua loa ở phía sau núi rồi lập một tấm bia mộ bằng gỗ.
Kỹ thuật bắt cá của Lương Đại Giang cũng chỉ ở mức trung bình, trong nhà ngoại trừ để lại một con thuyền còn tốt ra, ngay đến cả một tấm lưới đánh cá cũng không có, bản thân Lương Cừ là con của hắn tất nhiên cũng sẽ không khá hơn là bao.
Điểm tốt duy nhất có lẽ là Lương Cừ lớn lên đẹp trai, nhưng thế đạo này, một đứa con trai cho dù có đẹp đến thế nào cũng sẽ không có người tới cửa mai mối, càng ăn không đủ no.
Nhưng liếc nhìn dáng vẻ chạy trốn chật vật của ba huynh đệ kia, dường như cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Vốn tưởng rằng Lương Cừ rồi cuối cùng cũng sẽ giống như những cô nhi khác, hoặc là phải bán mình, hoặc là trở thành ăn xin, không ngờ hiện tại lại vượt xa dự đoán của mọi người, tựa như thoát thai hoán cốt.
Đầu tiên là bắt cá càng ngày càng tốt, mỗi ngày thu hoạch gần trăm văn, về sau còn bắt được cả Bảo Ngư, lại còn là một con Bảo Ngư đắt giá, bán một con mà bằng với người khác bán hai con, hiện giờ xem ra, hắn đã đùng hết chỗ tiền bán cá kia để học võ rồi.
Đọc sách, luyện võ, từ trước đến nay vẫn là hai con đường tốt nhất giúp người bình thường vượt trội.
Đọc sách tạm thời không nói tới, học võ cũng không còn xa lạ gì, dù chưa thấy qua nhưng ít nhất cũng đã nghe qua, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghe nói trong thị trấn có người nào có thể dựa vào việc học võ mà trở nên nổi bật cả.
Sau khi học xong về nhà, ngay cả những việc như giúp nhà mình chiếm lấy cửa sông, tưới nhiều thêm hai mẫu đất hay bắt nhiều thêm hai lưới cá cũng làm không xong, đúng là lãng phí tiền của.
Nhưng Lương Cừ lại ngược lại, hình như cũng nên trò trống đấy.
Dù thế nào đi nữa, có thể được như ngày hôm nay, đã chứng minh Lương Cừ không như những người bình thường khác, có người bắt đầu lên tiếng khen ngợi.
"A Thủy thật là có tiền đồ nha, về sau phải làm lão gia đây"
"Nếu như thật sự trở thành Võ Sư, đừng quên mấy người hàng xóm bọn ta đấy nhé"
"Đúng đấy, đúng đấy, trở thành Võ Sư rồi ta sẽ để con trai ta đi học theo ngươi!"
Lương Cừ quan sát phản ứng của mọi người, cũng chẳng vui vẻ mấy, chỉ nói là mình gặp may.
Hắn nói ra chuyện mình tập võ, cũng chỉ là không muốn ngày nào cũng có bọn vô lại tìm tới cửa mà thôi, bởi vậy hắn kể cho mọi người hai tin tức.
Một, ta hết tiền rồi, đều mang đi đóng học phí luyện võ cả rồi.
Hai, ta có thiên phú học võ, các ngươi muốn tới tống tiền ta, trước tiên cứ cân nhắc xem.
Đương nhiên, còn có một mục đích nữa, ấy là về sau sự biến hóa của hắn sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó đừng hỏi, nếu hỏi thì chính là do tập võ.
Cái gì, ngươi hỏi tại sao ngươi khác không có biến hóa nhiều như ta sao, người khác có được căn cốt ưu tú như ta à?
Mở đầu cần để mọi người lưu lại ấn tượng mình có thiên phú dị bẩm, sau này dù cho có thái quá một chút cũng không quá đột ngột.
Chờ đến khi đám đông ồn ào tản đi, Lương Cừ liền trở về nhà, kéo lu gạo ra, đào chỗ tiền đang được chôn ở dưới đất lên, xác nhận một phân cũng không thiếu mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Không lâu nữa là phải nộp thuế thu rồi, nếu không có tiền để nộp sẽ bị bắt đi làm lao dịch.
Cũng may mắn là nhờ phúc của chính sách miễn trừ thuế đinh, chỉ cần nộp thuế ruộng, thuế phải nộp rất đơn giản, một nam tử thành niên một lượng bạc.
Nhưng bạc trắng được giao nộp có tỉ lệ không đồng nhất, mà tiêu chuẩn là quan bạc, như vậy sẽ xuất hiện vấn đề hao hụt, sự hao hụt này đương nhiên sẽ tính lên đầu bách tính, vậy nên số tiền thuế phải nộp thực tế thường nhiều hơn vài văn.
(Hao hụt: ý chỉ hao hụt khi bạc vụn được nung ra để đúc thành thỏi để nộp vào quốc khố)
Ở Đại Thuận, mười sáu tuổi mới tính là thành niên, theo lý thì Lương Cừ còn thiếu mấy tháng nữa mới đủ tuổi, hiểu thì hiểu như vậy, nhưng đừng nói chỉ thiếu mấy tháng, dù có thiếu cả một năm, ngươi vẫn được coi là 'mười sáu'.