Chương 2:
Trong khoảnh khắc ấy, cổ họng Trình Tịch Hòa như nghẹn lại, khô khốc đau rát.
Một tuần qua, họ vẫn ở cùng nhau trên phim trường, nhưng Thẩm Cẩn Niên chưa từng nhắc đến nửa lời.
Là họ đang dần xa cách, hay là anh cho rằng những chuyện này cô căn bản không có tư cách để biết?
Cố gắng lắm mới nuốt trôi được vị chát nơi đáy lòng, Trình Tịch Hòa mím môi:
“Chẳng phải anh đã hứa vai nữ chính sẽ để em đóng sao?”
Thẩm Cẩn Niên khẽ nhíu mày:
“Anh đâu phải chỉ làm mỗi bộ phim này, lần sau nếu có vai phù hợp thì sẽ để em diễn. Huống hồ, diễn xuất của em không gánh nổi nhân vật này.”
Trình Tịch Hòa sững người.
Từ khi debut đến nay, trên mạng luôn có những lời chê bai cay nghiệt về diễn xuất của cô, nhưng cô chưa từng để tâm.
Thế mà chỉ một câu nhẹ bẫng của Thẩm Cẩn Niên, còn đau hơn tất cả những lời chê đó cộng lại.
Một lúc lâu sau, thấy Trình Tịch Hòa mãi không lên tiếng, Thẩm Cẩn Niên ngẩng mắt nhìn cô.
Nhận ra cảm xúc của cô có gì đó không ổn, anh vừa định mở miệng thì cửa phòng nghỉ bị gõ.
Khương Ngưng mặc áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng quần công sở, đẩy cửa bước vào, nụ cười rạng rỡ:
“Sư huynh, còn chưa chuẩn bị xong à?”
Ánh mắt vừa đảo qua đã thấy Trình Tịch Hòa đứng bên cạnh, cô hơi nhướng mày:
“Cả Tịch Hòa cũng ở đây à? Em hẹn sư huynh ăn cơm, đi cùng không?”
Trình Tịch Hòa cụp mắt, tay siết chặt phía sau lưng, giọng nhạt nhòa:
“Không, lát nữa em còn có lịch trình.”
Khương Ngưng mỉm cười:
“Thế thì tiếc quá. Sư huynh, mình đi thôi.”
“Ừ.” Thẩm Cẩn Niên đáp khẽ, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Trước khi rời đi, anh quay đầu nhìn Trình Tịch Hòa:
“Làm xong lịch trình thì về nghỉ sớm đi.”
Nói xong, liền sải bước rời khỏi phòng.
Trình Tịch Hòa đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người dần xa, tim như ngâm trong nước lạnh, mãi không ấm lại được.
Khi trợ lý bước vào, liền bắt gặp dáng vẻ thất thần của cô.
Nhìn theo ánh mắt cô, thấy Thẩm Cẩn Niên và Khương Ngưng sóng vai rời đi, không khỏi cảm thán:
“Dù bao nhiêu năm trôi qua, hai người họ đứng cạnh nhau vẫn thật xứng đôi.”
Xứng đôi? Trình Tịch Hòa thở gấp một hơi.
Đúng vậy, Khương Ngưng và Thẩm Cẩn Niên là cặp đôi màn ảnh được quốc dân công nhận.
Không giống cô, dù đã hợp tác với Thẩm Cẩn Niên suốt năm năm, chưa từng có ai cảm thấy họ là một đôi.
Bởi vì ai cũng biết, anh là tiểu thúc của cô — dù không có quan hệ huyết thống!
Trình Tịch Hòa nuốt xuống vị đắng nghẹn nơi cổ họng, bước chân muốn rời đi.
Nhưng lại nghe trợ lý lên tiếng:
“À đúng rồi, chắc chị chưa biết đâu — họ từng bên nhau đó!”
Bước chân Trình Tịch Hòa khựng lại, tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, vừa buốt vừa nhói.
“Họ từng bên nhau?”
Trợ lý không nhận ra giọng cô run rẩy, liền gật đầu:
“Đúng vậy, hai người cùng sư môn, sau lại thường xuyên hợp tác, tình cảm nảy sinh cũng là chuyện dễ hiểu mà.”
Trình Tịch Hòa há miệng như muốn hỏi gì đó, nhưng không thể thốt nên lời.
Lúc này, trợ lý nhìn đồng hồ, la lên:
“Sắp trễ lịch trình tiếp theo rồi!”
Nói xong liền kéo cô chạy ra ngoài.
Đến khi kết thúc toàn bộ lịch trình thì đã mười giờ đêm.
Trình Tịch Hòa mệt mỏi ngồi trong xe, điện thoại bỗng rung lên.
Là một bản tin vừa được đẩy lên, hàng chữ lớn đập vào mắt khiến cô nhói lòng:
“Ảnh đế Thẩm Cẩn Niên và ảnh hậu năm xưa Khương Ngưng hẹn hò riêng tư, nghi ngờ tái hợp tình cũ!”
Ngón tay Trình Tịch Hòa khẽ run, cô bấm vào xem, lập tức thấy bức ảnh hai người họ đứng sát nhau, khoảng cách thân mật, giống như đang hôn.
Cô vội vàng tắt màn hình, nhưng hơi thở đã dần trở nên rối loạn.