Con gấu đen tấn công liên tục bảy tám lần, mỗi lần tấn công lại yếu hơn lần trước.
Tiếng va chạm nặng nề dần dần biến thành tiếng vỗ nhẹ không đáng kể.
"Gần xong rồi..." Tề Hạ nói, "Cuộc tấn công của nó hẳn là dừng ở đây rồi."
Quả nhiên như Tề Hạ nói, sau khi kết thúc lần tấn công yếu ớt cuối cùng, con gấu đen thận trọng nhìn tấm sắt trước mặt, thở ra vài luồng hơi nóng từ mũi rồi bỏ cuộc.
Nó nhìn cũng không mệt lắm, nhưng đã ngừng tấn công.
"Vậy là xong?" Kiều Gia Kình thò đầu ra từ bên cạnh tấm sắt nhìn thoáng qua, "Tên đó hẳn là còn sức lực."
"Động vật không giống con người, để đối phó với những nguy hiểm thường gặp trong tự nhiên, chúng hiếm khi để mình rơi vào trạng thái kiệt sức. Bây giờ dù còn sức lực, nó cũng không định liều mạng với tấm sắt này nữa."
Quả nhiên, con gấu đen im lặng quay người đi về phía một xác chết trên mặt đất.
Đây là người phụ nữ chết ngay khi trò chơi mới bắt đầu.
Tương tự, cô cũng là dạng thức ăn càng ổn định an toàn hơn của gấu đen.
Mắt gấu đen nhìn chằm chằm về phía tấm sắt, lại ngửi xác chết trên mặt đất, sau đó há miệng ra, "phập" một tiếng đã cắn vỡ bụng xác chết.
Nghe âm thanh giống như cắn vỡ một túi nhựa chứa đầy nước, thứ màu đỏ tươi rơi vãi khắp nơi.
Tiếp đó, gấu đen dùng mũi húc húc, bắt đầu dùng lưỡi lựa chọn nội tạng vừa ý, không lâu sau, đã truyền đến tiếng "bẹp bẹp", hình như ăn rất ngon lành.
Mọi người quay mặt đi, thực sự không dám nhìn cảnh này.
Con gấu đen vừa ăn vừa nhìn về phía tấm sắt, hai bên tạo thành một cục diện đối đầu kỳ lạ.
Cũng may, thời gian còn lại không nhiều.
Trong bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt của mọi người, con gấu đen không có hành động gì thêm, chỉ ăn hết phần bụng của xác chết đó, để lộ ra vài chiếc xương sườn trắng hếu.
Tề Hạ nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn ba mươi giây, xem ra trò chơi sắp kết thúc rồi.
Nhưng lúc này, con gấu đen no nê bỗng nhiên gầm lên một tiếng, lại vặn vẹo thân hình to lớn chạy tới.
Hình như nó cũng biết thời gian không còn nhiều nên chuẩn bị liều mạng.
"Tới rồi!! Chuẩn bị!!" Tề Hạ hét lớn, nhắc nhở Kiều Gia Kình.
Kiều Gia Kình đạp hai chân về phía sau, cả người nghiêng người chống vào tấm sắt.
Hàng dọc phía sau cũng nhanh chóng đứng vững, lúc này mọi người có chút đoàn kết, mỗi người đều dùng tay giữ vững người phía trước.
Tưởng rằng lần tấn công này cũng có thể vượt qua an toàn, không ngờ con gấu đen chạy đến trước tấm sắt lại đứng thẳng người lên, thân hình cao hơn hai mét mang đến cho mọi người cảm giác áp bức cực lớn.
"Hỏng rồi..." Tề Hạ chợt cảm thấy không ổn.
Giây tiếp theo, con gấu đen đặt hai tay vồ lên trên tấm sắt, đưa đầu ra phía trước. Nó há miệng ra, trong kẽ răng còn có những mảnh thịt người.
"Gầmmmm——!!"
Một tiếng gầm vang lớn, Tề Hạ cảm thấy tai mình suýt bị điếc rồi, nước miếng hôi thối của con gấu đen cũng phun khắp mặt mình.
"Đứng vững nha!" Kính cận la lên.
Kiều Gia Kình cắn chặt răng, dùng sức đẩy tấm sắt, rõ ràng có thể cảm nhận có vật nặng hàng trăm kg đang cố gắng đẩy về phía trước, định nghiền nát mình thành bánh thịt.
"... Mẹ kiếp ..." Kiều Gia Kình khó khăn nói, Tề Hạ lập tức tiến lên đỡ với hắn. Sức mạnh của con gấu đen quá khủng khiếp, đến nỗi những người phía sau cũng đều có chút sợ hãi.
Gấu đen lại dùng sức đẩy về phía trước vài lần, thấy tấm sắt không nhúc nhích chút nào, nó bèn dùng hai tay bám vào mép, đột ngột kéo về phía mình. Kiều Gia Kình cùng Tề Hạ vốn đang dùng sức đẩy tấm sắt ra ngoài, không ngờ gấu đen cũng dùng sức kéo ra ngoài nên thuận thế lật ngửa tấm sắt xuống đất.
Cả hai người ngay lập tức mất lực, ngã nhào xuống.
"Keng!!"
Sau một tiếng va chạm lớn của tấm sắt với mặt đất, tất cả mọi người đều bị lộ ra trước mắt gấu đen, bao gồm cả Kiều Gia Kình cùng Tề Hạ đang ở vị trí nguy hiểm nhất. Chưa kịp để cả hai người phản ứng, gấu đen lập tức vươn tay trước đánh về phía Kiều Gia Kình. Kiều Gia Kình đột nhiên lăn một vòng, may mắn tránh được đòn tấn công này.
"Này! Lừa đảo! Mau đứng dậy!!" Kiều Gia Kình lăn sang một bên hét lớn, "Nằm thêm nữa là chết đấy!!"
Tề Hạ ngã trên đất không ngừng lăn lộn, cảm giác vừa rồi hình như đụng trúng ngực rồi, nhất thời có chút khó thở. Kiều Gia Kình bò dậy, lo lắng nhìn về phía Tề Hạ: "Chết tiệt... lừa đảo, mau đứng dậy đi!"
Tề Hạ cũng muốn đứng dậy, nhưng người đau quá, thử mấy lần đều ngã xuống đất. Gấu đen dường như cũng phát hiện ra tình trạng của Tề Hạ, liền từ bỏ Kiều Gia Kình nhanh nhẹn, chuyển sang tấn công Tề Hạ.
Kiều Gia Kình nghiến răng nghiến lợi, lấy đà hai bước rồi tung người lên, từ bên cạnh tung ra một gối lên ngay mặt con gấu đen.
Gấu đen kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức nhắm mắt lại, vung tay trước tát vào bụng Kiều Gia Kình.
"Ách!" Cú đánh này trông có vẻ tùy tiện, nhưng lại đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất trên cơ thể người, khiến Kiều Gia Kình bay thẳng ra ngoài.
"Khụ khụ... Má..." Kiều Gia Kình cảm thấy xương sườn của mình như gãy mất rồi.
"Làm sao... làm sao bây giờ..." Kính cận lo lắng nói, "Chúng ta phải cứu họ..."
Nói xong hắn chợt nghĩ ra điều gì, lập tức quay đầu lại nói với người đàn ông trung niên: "Lão Lữ! Nhanh cởi giày ra! Tôi có cách cứu họ!"
"Đừng có ngốc nữa!" Người đàn ông trung niên nói, "Kính cận, cậu muốn châm lửa vào mình sao?! Bây giờ gấu đen chỉ cần ăn hai người họ thì chúng ta sẽ an toàn! Thời gian sắp hết rồi!"
Kính cận ngẩng đầu lên nhìn, trò chơi quả nhiên chỉ còn chưa đầy hai mươi giây là kết thúc.
Lúc này gấu đen lại đưa tay về phía Tề Hạ, theo tình hình hiện tại, tuy trò chơi sắp kết thúc nhưng Tề Hạ chắc chắn sẽ chết.
Người đàn ông này nãy giờ vẫn cố gắng quần nhau với gấu đen trước tấm sắt, bất kể mục đích cuối cùng của hắn là gì, nhưng hắn thực sự đã cứu mạng mọi người.
Sau một giây đấu tranh tư tưởng, kính cận đã lập tức quyết định.
"Này! Đồ khốn!" Hắn vừa hét lên vừa nhảy về phía trước, "Đừng động đến anh ta!!"
Gấu đen sững sờ, lùi lại một bước.
Người đàn ông trung niên cũng giật mình, gầm nhẹ một tiếng: "Mẹ kiếp! Kính cận cậu điên rồi à?!"
"Thằng ngu ngươi..." Kính cận không để ý đến người đàn ông trung niên, thay vào đó là mắng gấu đen, "Có giỏi thì đến đuổi theo tao đi..."
Lời còn chưa dứt, gấu đen đã lao tới.
Kính cận tái mặt, quay đầu bỏ chạy. Hắn cứ tưởng mình có thể giống Kiều Gia Kình, có thể vật lộn với con gấu đen này vài chục giây.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ bị một kẻ săn mồi khổng lồ, đầy sát khí truy đuổi lại là một chuyện đáng sợ như vậy, sau lưng hắn không ngừng có gió nóng, tỏa ra mùi hôi thối, tuy hắn đã cố gắng để mình bình tĩnh lại nhưng hai chân vẫn run lên, cứ chạy được hai bước thì lại ngã một lần.
Hắn chỉ có thể không ngừng đứng dậy rồi lại ngã, ngã rồi lại đứng dậy.
Nhìn tình hình này, trước khi gấu đen giết hắn thì có lẽ hắn sẽ tự ngã chết trước mất thôi.