Chương 32:
Bây giờ cô không thể giải thích nguồn gốc của chiếc quần, chỉ có thể âm thầm chấp nhận.
Mặc được rồi, Hứa Nam Nam bèn cõng Hứa Tiểu Mãn chuẩn bị ra cửa.
Hai chị em vừa chuẩn bị mở cửa phòng nhỏ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của bà cụ ở bên ngoài, Hứa Tiểu Mãn run rẩy: “Chị, là bà ở bên ngoài.”
Hứa Nam Nam không sợ bà cụ, nhưng mà cũng không muốn dọa Hứa Tiểu Mãn. Đứa bé này bị chèn ép đã nhiều năm, phút chốc chưa thể thoát khỏi ám ảnh của bà cụ.
Cô đặt Hứa Tiểu Mãn xuống, nhìn ra ngoài từ khe cửa, chuẩn bị xem bà cụ vào nhà chưa.
Bên ngoài, bà cụ đang cười híp mắt đón tiếp hai người phụ nữ. Nói thật, là hai người phụ nữ trung niên, một người trong đó đầu hơi lớn, mặt còn rất đen.
“Bác gái, tôi đã giúp bác nói xong cuộc hôn nhân này rồi, chị Liễu cũng rất bằng lòng, bác xem khi nào thì đưa người qua? Mấy năm nay mùa màng không tốt, tôi thấy không cần những nghi thức xã giao kia nữa.” Người nói chuyện chính là người phụ nữ đi theo người phụ nữ mặt đen, người này mắt híp, giọng noi oang oang.
Hứa Nam Nam cảm thấy quen, suy nghĩ thêm một lúc thì nhớ ra. Người phụ nữ có giọng oang oang này cũng là dâu của thôn họ Hứa, chồng cô ta là thợ mộc, có chút tay nghề, cuộc sống cũng không tệ nên cô ta không cần ra đồng làm việc. Người phụ nữ này cũng biết ăn nói, nên làm được việc mai mối cho người ta. Bởi vì nhà mẹ họ Khâu, cho nên người ta gọi là bà mối Khâu.
Người này tới làm gì, trong nhà cũng không ai muốn cưới vợ lấy chồng. Hứa Nam Nam không khỏi khó chịu, vội vàng tựa lên cửa nghe bên ngoài.
Người phụ nữ mặt đen nói: “Bác gái, bà cũng nghe nói tình hình nhà tôi, tôi cũng đồng ý yêu cầu của bà. Năm mươi cân lúa mạch, hai mươi cân bột mì, lại thêm ba mươi cân khoai lang, chúng ta lấy ra được, ngoài ra còn có thể cho ba mươi đồng.”
“Nhìn xem, bao nhiêu sính lễ tốt. Trong thôn chúng ta, những cô gái đi lấy chồng đều có rất ít người có thể cho nhà mẹ nhiều như vậy. Lúc này Nam Nam nhà bà mới mười lăm tuổi, thật là đứa bé có tiền đồ.” Bà mối Khâu cười toe toét, cho càng nhiều sính lễ, người làm mai như bà ta càng có thể diện, tất nhiên càng có nhiều lợi ích.
Hứa Nam Nam ở trong phòng nghe thấy thì sợ hết hồn hết vía. Mịa, bà cụ này muốn chầu trời à, thật sự làm mai cho cô!
Chẳng trách mấy ngày nay yên bình, sóng yên biển lặng, hóa ra đang lén làm việc xấu.
“Không lấy là không lấy, người nào muốn lấy chồng thì người đó đi!” Hứa Nam Nam không nhịn được, xông thẳng ra ngoài, hét với mấy người.
Ba người không ngờ Hứa Nam Nam vẫn ở nhà, đều ngẩn người. Bà cụ lại là tức giận đến xanh mặt: “Làm gì vậy, có thái độ gì trước mặt người ngoài thế, để người ta nói nhà chúng ta không có giáo dục.”
“Chúng ta vốn không có giáo dục. Cha cháu đã bảo để cháu đợi mấy năm, bây giờ bà bảo cháu lấy chồng, đây là đạo lý gì?” Hứa Nam Nam cố ý lớn tiếng nói.
Người phụ nữ mặt đen vốn bị người ta gây ồn như vậy thì không vui, nghe thấy lời của Hứa Nam Nam, hỏi: “Mày chính là Nam Nam? Sao không giống như họ nói.”
Bà mối Khâu vội vàng nói: “Mấy ngày nay đứa bé này không thoải mái, không tự chủ được tình tình, bình thời tốt vô cùng.”
“Tốt gì chứ, dù sao cháu không thích, nếu mọi người thật sự gả cháu đi, cháu sẽ khiến nhà người ta gà chó không yên.” Hứa Nam Nam biết, nói phải trái với những người này sẽ vô dụng, phải mạnh bạo.
Người phụ nữ mặt đen càng đen mặt hơn: “Trông không ngoan lắm.”
“Chị Liễu, cho dù thế nào, dù sao cũng không cụt tay cụt chân, ngoại hình cũng không tệ. Hơn nữa... cho dù thế nào, đưa về cẩn thận dạy dỗ không được sao? Chị còn không dạy được con dâu?” Bà mối Khâu đứng bên cạnh lẩm bẩm.
Cho dù thế nào, cuộc hôn nhân này nhất định phải thành công, nếu không sẽ lấy được ít lợi ích.