Chương 42. Đòi bồi thường
Chị dâu cả Lưu vội vàng nói, "Sui gia, cô cứ từ từ ăn, chúng tôi chờ được. Cô ăn xong thì chúng ta hãy nói chuyện ngày hôm nay một chút."
Lúc này Tô Du mới hài lòng tiếp tục ăn cơm. Đã lâu rồi cô chưa ăn sủi cảo thơm ngon thế này. Trước tiên ăn mấy cái lấp đầy bụng, còn dư lại hai cái thì nhai nhuyễn nuốt chậm, từ từ thưởng thức hương vị.
Mười cái sủi cảo cứ thế ăn hết nửa tiếng. Người nhà lão Lưu ở bên cạnh sớm đã không chịu nổi, dựa lưng vào tường, mặt đầy tức giận không muốn nhìn cô.
Đương một tiếng, rốt cuộc Tô Du cũng để chén đũa xuống.
Người nhà lão Lưu lập tức tỉnh táo tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Tô Du vừa lau miệng, vừa nói, "Thật ra thì mọi người đều là người một nhà, tôi cũng không hề muốn làm lớn chuyện này một chút nào."
Nghe thấy Tô Du nói như vậy, người nhà lão Lưu đều thở phào nhẹ nhõm.
Chị dâu cả Lưu vừa muốn nịnh nọt một chút thì nghe Tô Du lại nói, "Tôi có lòng tốt nhưng thân thể này của tôi quá kém. Tôi có lòng tha thứ cho bà ta nhưng mà lần này bị rượt đuổi đâm ra hoảng sợ, còn mất sức nữa, ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể. Các người cũng biết, mấy ngày trước tôi mới từ bệnh viện đi ra, bác sĩ cũng nói tôi phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Vì để bồi bổ sức khỏe cho tôi nên nhà lão Tô chúng tôi đã móc tất cả của cải rồi. Vất vả lắm mới khỏe lại, bây giờ lại hao tổn. Tôi là người đi làm, bây giờ trễ nãi, tôi đây có thể làm gì? Không nói khác, đánh giá lao động của năm nay nhất định là không tốt."
"Trước kia cô cũng bị đánh giá không tốt mà." Hai Lưu - Lưu Đại Cường nói.
Tô Du liếc anh ta một cái, "Đó là quá khứ, bây giờ biểu hiện của tôi rất tốt. Bây giờ bác Lưu hại tôi thành như vậy, một chút hi vọng kia của tôi cũng bị mất. . ."
Vừa nói vừa bụm mặt khóc thút thít.
". . ."
Người nhà lão Lưu đều cảm thấy đau đầu. Chị dâu cả Lưu cũng biết nhà lão Tô không định giải quyết ổn thỏa chuyện này, nói thẳng, "Sui gia, vậy cô muốn thế nào?"
"Đương nhiên là tôi muốn tha thứ cho các người rồi. Điều kiện tiên quyết là tôi khỏe lại, dâng hiến sức lao động của mình cho xưởng, kiếm tiền nuôi em trai em gái. Dẫu sao sau khi cha mẹ tôi đi, tôi là trụ cột trong gia đình."
Mọi người đã hiểu, đây là muốn bồi thường đó mà.
Quá không biết xấu hổ, chỉ có té xỉu thôi mà còn muốn bồi thường tiền. Còn chưa bể đầu chảy máu nữa.
"Tuyệt đối không có khả năng!" Lưu Đại Dũng tức giận nói.
Tô Du nhất thời nhướng mắt, che ngực kêu, "Ai yêu ai yêu, ngực tôi đau quá, đầu cũng đau, nhất định là hôm nay bị bác Lưu đánh rồi."
Bên ngoài, nữ công an nghe được tiếng hô chạy vào, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Tô Du thì lập tức gọi bác sĩ sang đây xem, lại chỉ mấy người nói, "Các người ra tay đánh người hả?"
"Không. . . Không mà." Lưu Đại Dũng giơ tay lên nói.
Những người khác trong nhà lão Lưu cũng đều lắc đầu.
Tô Du yếu ớt nói, "Đồng chí công an, bọn họ không có đánh tôi. Đây cũng là ảnh hưởng của trước đó."
"Các người đừng kích thích bệnh nhân." Bác sĩ nói, "Sức khỏe bệnh nhân yếu ớt, phải nói chuyện nhẹ nhàng, đừng cãi lộn. Cho dù giảng hòa với bệnh nhân thì cũng không cần nhiều người như vậy."
Nữ công an nhất thời trợn mắt nhìn hai anh em Lưu Đại Dũng. Hai người đàn ông này chạy tới ăn hiếp một nữ đồng chí, có xấu hổ hay không, nếu như là xã hội cũ thì khẳng định đều là những tên khốn kiếp chuyện ăn hiếp những kẻ yếu.
Lưu Đại Dũng và Lưu Đại Cường nhất thời run rẩy.
Lưu Đại Dũng oan uổng nói, "Tôi không kích thích cô ta, là cô ta bắt chúng tôi bồi thường, đồ lòng dạ đen tối!"
Hô hấp của Tô Du trở nên nặng nề, nghe nói như vậy thì chảy nước mắt, "Tôi cũng không muốn liên lụy người khác. Nhưng mà nhà tôi quả thật không có tiền trả tiền thuốc men, tôi đây còn phải nghỉ ngơi, đây đều là tổn thất, họa từ trên trời rơi xuống, thật là xui xẻo, đi đường cũng bị người ta đuổi đánh. Nhưng một mình tôi chịu tội thì thôi đi, tôi cũng không thể để cho em trai em gái tôi gánh vác những tổn thất này được. Những năm này bọn họ cũng rất khổ. . . Đây là xã hội mới, bọn họ cũng có quyền sống cuộc sống hạnh phúc. . ."
Nữ công an nghe xong trong lòng liền chua xót, đây là một đồng chí sống ở xã hội mới mà vẫn chịu khổ. Cô ấy nhìn người nhà lão Lưu nói, "Dưới tình huống bình thường, trả tiền thuốc men và phí dinh dưỡng là chuyện đương nhiên. Cũng không thể đánh người xong rồi lại làm như không có chuyện gì được."
Người nhà lão Lưu: ". . ."