Chương 12: Đến Huyện Thành
Bà ấy cười hì hì nói: “Đưa ít đồ ăn cho con gái của thím, thanh niên trí thức Từ đầu cháu đỡ hơn chút nào chưa?”
Con gái cả của trưởng thôn là gả đến huyện thành, con rể làm việc thủ công ở xưởng máy móc, hiện giờ công nhân là công việc có thể diện, tương đương nhân viên công vụ ở thế kỷ 21.
Từ Ninh trả lời:
“Khá hơn rồi thím, không phải là chú trưởng thôn bảo cháu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cháu đến trong huyện thành gửi lá thư.”
Từ Ninh nói chuyện mấy câu với vợ của trưởng thôn, sau đó không nói nữa.
Nguyên chủ vốn là một cô gái nhỏ không giỏi nói chuyện, ở bên ngoài cô không định thay đổi quá nhiều, khiêm tốn làm người, an phận trôi qua mấy năm này.
Xe bò lảo đảo lắc lư tới huyện thành, trên biển hiệu cao cao viết ba chữ huyện Thành Nam khí phách hào hùng, hai bên bày biện một con sư tử bằng đá đang nằm.
Trên miệng sư tử đá có dây xích, giữa dây xích là một cái đầu sư tử, bên cạnh có khắc rất nhiều đường cong cuộn sóng, phía dưới dây xích có hai chân trước rất to.
Từ Ninh nhìn con sư tử bằng đá này rơi vào trầm tư, sao con sư tử bằng đá này giống với miêu tả về con sư tử đá ở cửa huyện thành trong “cô vợ nhỏ xuyên tới năm 70” trong sách cô đọc lúc trước nhỉ?
Cô đọc quyển sách này là vào mấy tháng trước, khi ấy đi công tác tới thành phố Hàng Châu với đồng nghiệp cùng văn phòng, đồng nghiệp đề cử cô đọc.
Nữ chính tên Lâm Diệu, là hot girl mạng năm 2021, xuyên đến gia đình công nhân ở tỉnh Tô Châu, cha mẹ đều là công nhân bình thường.
Trong nhà có một anh trai, một chị gái, phía dưới còn có hai em trai.
Anh trai chị gái đều thành gia, hai em trai phía dưới còn nhỏ, chỉ có nữ chính thích hợp xuống nông thôn.
Nhưng mà nữ chính không nghĩ như vậy, nói cha mẹ bất công, đòi sống đòi chết, mãi đến một ngày trước khi xuống nông thôn, ai biết thực sự khiến mình chết đói, là hot girl mạng năm 2021 Lâm Diệu tới.
Lâm Diệu năm 2021 xuyên qua tới đây, thu dọn đồ đạc xuống nông thôn, cha Lâm mẹ Lâm đều cảm thấy thẹn với đứa con gái này, mỗi tháng gửi tiền gửi phiếu.
Huống hồ phòng phát sóng trực tiếp của cô ta cũng đi theo tới đây, tuy phòng phát sóng trực tiếp không có chức năng khác, chỉ có thể đặt đồ vật, nhưng phòng phát sóng trực tiếp có không ít hàng mẫu, đồ trang điểm, đồ ăn vặt, đồ dùng trên giường, còn có quần áo do nhãn hiệu tặng…
Tuy không nhiều lắm, nhưng thêm mỗi tháng cha Lâm mẹ Lâm trợ cấp cũng đủ cho cô ta sống dễ chịu.
Nam chính Cố Văn Bình xuống nông thôn muộn hơn nữ chính một tháng, nam chính là người thủ đô, điều kiện gia đình cũng không tệ, là người hưởng ứng kêu gọi của quốc gia lên núi xuống làng.
Lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính đã động lòng, nữ chính trông nhỏ xinh, gương mặt trái xoan to cỡ bàn tay da như mỡ đông, mắt sáng răng trắng tinh… (đoạn này lược 3000 chữ)…
Hình dung đối với nữ chính lúc ấy, tác giả viết ngàn từ ca ngợi, tóm lại rất đẹp là được.
Sau đó chính là viết câu chuyện tình yêu triền miên của hai người, còn có nam phụ phương diện khác vô cùng xuất sắc.
Nữ chính thống khổ giữa hai người, chia tay lại hợp lại với nam chính tận mấy năm.
Trong một lần nữ chính lên núi hái rau dại gặp phải lợn rừng, nam chính liều mình cứu giúp nữ chính, cuối cùng tu thành chính quả.
Sau đó chính là khôi phục thi đại học, nam nữ chính cùng thi đỗ đại học.
Trước khi Từ Ninh xuyên qua đọc tới đây, sau đó còn 1/3 không đọc, hiện giờ nghĩ lại nơi nữ chính xuống nông thôn hình như là huyện Thành Nam tỉnh Hắc, dường như trong sách cũng có núi Đại Thanh, chẳng lẽ nam nữ chính xuống nông thôn cũng là thôn Du Thụ?
Nếu thật sự xuống thôn Du Thụ, vậy tên của thanh niên trí thức kia không khớp!
Đêm trước khi xuyên qua đọc tiểu thuyết xong để máy tính vào không gian thì tốt, hiện giờ cũng không cần nghĩ đau đầu như vậy.
Sờ băng gạc trên đầu, nghĩ tới buổi chiều trở về phải đến chỗ bác sĩ Hàn đổi ít thuốc, tay sờ đầu đột nhiên dừng lại, nếu ngày hôm qua cô không tới đây thì sao?
Có phải nguyên chủ sẽ không còn?
Vậy thì trưởng thôn chắc chắn sẽ đưa hai đầu sỏ gây tội đến chỗ thanh niên trí thức xử lý, như vậy thôn Du Thụ sẽ không còn hai thanh niên trí thức là Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa, cũng không còn Từ Ninh.