Chương 43: Việc Nhà
Từ Ninh lại mở hai tủ ở đầu giường của Từ An, bên trong đặt áo bông, giày bông, tất, mũ len của Từ An, còn có mấy cuộn vải.
Xem xong Từ Ninh kéo hai người ngồi xuống giường đất, nói:
“Cha mẹ, con và Tiểu An ở chỗ này sống rất tốt, mẹ xem đống lương thực trong nhà bọn con đều là năm nay con và Tiểu An được chia, còn chia không ít tiền. Trên núi nhiều đặc sản vùng núi, rau dại, nấm cũng nhiều, nhặt sẽ thành đồ ăn. Những thứ ở phòng bếp, còn có những thứ trong phòng Tiểu An, đều là hai bọn con lên núi nhặt, trên núi có nhiều mấy thứ này.”
“Mùa đông ở nơi này rất dài, một năm chỉ bận rộn bốn năm tháng, thời gian còn lại đều ở nhà làm mèo ngủ đông, củi trên núi cũng tùy ý nhặt, mùa đông làm nóng giường đất trong phòng rất ấm cúng. Ăn đồ ăn trong núi, cuộc sống thật sự rất tốt, hiện giờ cha mẹ và Tiểu Mạc tới đây, sau này người một nhà chúng ta ở bên nhau, đều là ngày lành cả.”
Cha Từ vừa nghe cô nói chuyện, vừa nhìn lương thực đầy ắp trong phòng.
Quay đầu đi đỏ mắt nói: “Con gái của cha đúng là có bản lĩnh, con gái chịu khổ rồi.”
Lau nước mắt lại nói thêm: “Tiểu An cũng rất giỏi, Tiểu An cũng là bé ngoan.”
Mẹ Từ nhìn hai chị em sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Đợi cha Từ mẹ Từ bình tĩnh lại, Từ An đi bưng nước cho bọn họ rửa sạch mặt, mấy người ngồi trên giường đất của Từ An nói chuyện.
Cha Từ hỏi: “Sao hai đứa lại muốn chuyển từ khu thanh niên trí thức ra?”
Từ An nói:
“Ở cùng một chỗ với bọn họ, bọn họ bắt nạt con và chị gái còn ít tuổi, bắt chị làm việc cho bọn họ. Khi đến lượt bọn họ nấu cơm, còn cố ý cắt phần bánh ngô của bọn con. Có lần chị gái đi múc nước giúp một thanh niên trí thức nữ, đầu bị va rách, chú trưởng thôn còn tới đây. Chị gái dùng gậy đánh hai thanh niên trí thức nữ bắt nạt bọn con trước mặt trưởng thôn, còn tố cáo với trưởng thôn. Nói là hai bọn họ bắt nạt bọn con, cắt xén lương thực của bọn con, chú trưởng thôn nghe xong thì vô cùng tức giận, nói bọn họ còn dám làm như thế thì đưa bọn họ đến bên thanh niên trí thức xử lý. Chú ấy còn bắt bọn họ trả tiền thuốc cho chị, còn bồi thường cho bọn con 20 quả trứng gà.”
“Có một lần còn nói bọn con không nên ăn cà chua ở đất phần trăm, chị của con lấy cái cời lửa đánh thanh niên trí thức nữ kia một trận, khiến bọn họ sợ rồi.”
“Từ đó về sau bọn họ không dám gây sự với bọn con nữa, sau này chị lại đi tìm trưởng thôn nói bọn con tách ra, chú trưởng thôn đồng ý, còn giúp tìm chú Hồng Quân xây nhà cho bọn con.”
Cha Từ mẹ Từ nghe xong thì vô cùng tức giận, cha Từ nắm chặt tay, gương mặt nghiêm túc nói:
“Là hai thanh niên trí thức nữ nào? Còn ít tuổi mà ác độc như thế.”
Từ Ninh vội vàng nói:
“Cha mẹ, đã không sao nữa, con đã đánh bọn họ thành thật, cũng trút giận. Thực ra lần đó con là vì không chú ý dưới chân, mới bị vấp một cái.”
“Còn chuyển ra khỏi khu thanh niên trí thức kia là vì sau này lại tới mấy thanh niên trí thức, khu thanh niên trí thức chỉ có hai phòng, phải ở mười mấy người, mâu thuẫn rất nhiều. Cha xem mẫu đất của bọn họ còn không thu hoạch được nhiều đồ ăn như của con và Tiểu An.”
“Con và Tiểu An ở trên núi cũng không thấy bọn họ đi nhặt đồ, cha mẹ, cha mẹ nói xem nhiều người như vậy ở cùng một chỗ ăn, thời gian lâu dần sẽ thế nào.”
“Cho nên con và Tiểu An chuyển ra, mình đóng cửa sống thoải mái hơn nhiều.”
Cha Từ vui vẻ nhìn Từ Ninh cười nói: “Con gái của cha thật sự trưởng thành, nơi này không tệ lắm, sao các con lại xây ở đây?”
Từ Ninh nói:
“Lúc ấy con thấy ở đây có một mảnh đất trống, nơi này cũng không rộng, nghĩ trưởng thôn sẽ đồng ý, cũng không tách rời khu thanh niên trí thức, ở cửa là đất phần trăm, rất tiện, con lập tức vào huyện thành mua ít đồ dẫn theo Tiểu An đi tìm trưởng thôn.”
Còn bảo với ông ta đến nhà Triệu Kiến Thiết, kéo theo cả Triệu Kiến Thiết này, cha mẹ Từ nghe đến trợn mắt há miệng.
Cha Từ kích động vỗ giường đất nói hai tiếng khá lắm, không hổ là con gái của Từ Minh Hồng này.