Chương 45: Người Đàn Bà Tiêu Xài Hoang Phí 2
Lúc này, đại đội trưởng mới không nói gì.
Nhưng mà nhìn thấy Trần Nhu càng ngày càng tốt, ông cũng mừng cho Hàn Quốc Bân, Hàn Quốc Bân là ông nhìn anh lớn lên, làm sao có thể không mong anh sống tốt chứ.
Hiện giờ vợ hiểu chuyện rồi, những ngày sau này chắc chắn là sẽ tốt lên, làm việc cũng sẽ cùng nhau ra sức làm.
Khi rất nhiều người ngoài nghĩ rằng Trần Nhu đều là hiểu chuyện, nhưng khi về đến nhà nhìn thấy vợ anh đóng cửa lại, lấy ra một con dao xẻ dưa hấu bóng lưỡng sáng loáng, Hàn Quốc Bân đúng là thiếu chút nữa bị dọa đến mức mềm chân!
"Quốc Bân, anh nhìn xem bổ tiện tay không." Trần Nhu nói.
Đây mới là nguyên nhân lớn nhất mà hôm nay cô cầm theo 50 đồng tiền đi huyện thành, so với cái này, tất cả các loại vật tư kia đều dẹp sang một bên không đáng nhắc tới.
Quốc Bân nhà cô đi sâu vào núi để săn thú, một khi đi là hai ba ngày, trong tay chỉ có một chiếc lưỡi hái, chính là cái lưỡi hái to bằng một mảnh sắt, cô làm sao có thể không lo lắng được?
Từ ngày đầu tiên anh nói muốn vào sâu trong núi đến hai ba ngày mới có thể trở về, cô liền muốn lấy ra cho anh dùng để bảo vệ bản thân, chẳng qua chưa có cớ lấy ra mà thôi.
Lần này đi vào trong thành một chuyến chẳng lẽ không phải muốn lấy ra ngoài đưa cho anh dùng phòng thân sao.
Hàn Quốc Bân hô hấp dồn dập, lập tức đem con đao gói kỹ lưỡng cất đi, lại đi ra bên ngoài nhìn xem xác định không ai lại đây, lúc này mới về phòng đè thấp thanh âm nói: "Vợ à, con dao này em lấy ở đâu ra?"
"Giống với con dao phay nhà mình, đều là cùng người chị em kia của em đổi." Trần Nhu nói, liền vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn: "Anh... Anh giận sao?"
Hàn Quốc Bân ngữ khí tuy rằng đông cứng, nhưng không phải tức giận, anh thật ra là kiêng kị người mà vợ hắn tiếp xúc không biết có thân phận như thế nào. !
Dao phay trong nhà còn chưa tính, anh đã xem qua, tuy rằng sắc bén quá mức, nhưng không sợ, bởi vì đó chính là dao phay.
Nhưng cái này có độ dài so với dao phay không giống nhau, như vậy có khác øì là hung khí!
" Em... Em lo cho anh lắm." Trần Nhu vẻ mặt uỷ khuất mà nói: " Anh đi vào sâu trong núi, mỗi lần đi là mấy ngày mấy đêm, em lúc ở nhà rảnh rỗi, lúc nào cũng nghĩ, nhỡ đâu anh ở trong núi gặp được dã thú thì làm sao bây giờ, nếu anh xảy ra chuyện øì xấu, em cùng con phải làm sao bây giờ?" "Anh có liên rồi." Hàn Quốc Ban biết cô lo lắng cho anh ở bên ngoài có nguy hiểm, thanh âm cũng hòa hoãn, nói.
"Cái lưỡi hái rách nát kia dùng làm sao được, nếu gặp lợn rừng lớn hay đại tỉnh tinh, chém vào da nó còn không đứt, con dao này em đã xem rồi, đừng nói là da lợn rừng, nếu anh tìm được thời cơ chính xác, đầu nó cũng chém rụng được!" Trần Nhu nói.
Từ mạt thế đến bây giờ cô luôn biết tâm quan trọng của vũ khí, đây tuy rằng là dao xẻ dưa hấu, nhưng lại là loại cao cấp nhất chứ không phải loại đập một nhát liền gãy.
Nàng nhặt được hai thanh, trong không gian còn thừa một cái nữa.
Hàn Quốc Bân tự nhiên biết cây đao này sắc bén, nhưng là điểm chú ý của anh không phải cái này, nói: "Vợ à, em vê sau không được phép đi gặp người chị em kia của em nữa!"
Đây cũng là lần đầu tiên anh nói nặng lời với cô như vậy.
"Nhất đinh không đi gặp, cây đao này đổi tới tay, em với cô ay sẽ đoạn tuyệt quan hệ, không qua lại nữa." Trần Nhu nhẹ nhàng nói, mang theo vẻ mặt của một cô vợ ngoan ngoãn nghe lời.
Hàn Quốc Bân cũng không biết có tin được hay không, nhìn vào đôi mắt của cô.
"Em thật ra rất lo lắng cho anh, trừ phi anh muốn em mang theo con anh đi tái giá, ve sau kêu người khác là cha, để người đàn ông khác ôm em ngul" Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân nhịn không được nói: "Không cho nói hươu nói vượn."
"Vậy lúc anh đi ra bên ngoài, lúc nào cũng phải nhớ kỹ vẫn còn vợ con đang đợi anh ở nhà, tiền kiếm cũng được, không kiếm cũng không sao cả, cái gì cũng có thể ăn no bụng, nhưng mà tính mạng của mình nếu mất rồi thì sẽ không có gì nữa cả." Trần Nhu ôm eo anh, đem mặt chôn ở trong lồng ngực anh, nói.