Chương 47: Đánh Em A?
"Đánh em?" Trần Nhu cười to: "Quốc Bân nhà em sẽ không đánh vợ đâu, đàn ông đánh vợ thì không xứng làm đàn ông."
Hàn Quốc Bân nếu đánh vợ, cho dù chỉ đánh nhẹ một cái, cô sẽ không bỏ qua, mặc kệ anh ta sống một mình càng tốt.
Nhưng mà anh ấy sẽ không, người đàn ông kia là người chiều vợ con.
"50 đồng tiền a, em làm sao tiêu hết sạch được?" Chu Trân liền nói.
Đó là một số tiền rất lớn nha, như vậy mà tiêu hết rồi, như vậy thật đúng là rất... rất không biết chỉ tiêu rồi!
"Năm nay em sợ là sẽ rất lạnh, quần áo của hai người bọn em đều không đủ giữ ấm, nghe nói áo lông này rất ấm, liền mua." Trần Nhu nói.
Trên thực tế áo lông thật sự rất ấm, cô bên trong mặc một cái, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác, thì sẽ không lạnh nữa, chờ lúc lạnh hơn liền đem áo bông to mặc vào, sẽ không sợ mùa đông lạnh nữa.
Trong lòng Chu Trân nghĩ, chẳng lẽ cô ta không biết áo lông giữ ấm sao, nhưng mà áo lông kia rất đắt, người nhà quê nào mà mặc được chứ?
"Cũng đừng nói ra ngoài, nếu không mẹ chồng em lại đến mắng chết em cũng không phải không thể." Chu Trân lại nói.
"Muốn nói cho mọi người biết, Chị giúp em nói đi." Trần Nhu nói.
Chu Trân ngây ngẩn cả người: "Em còn sợ lớn chuyện? em tin không bà ta lại chạy qua làm ầm ï cả nhà lên?"
"Tiền chia đều cho bọn em, bà ta còn nháo cái øì, hơn nữa em tiêu hết rồi, cũng coi như là cắt đứt ý tưởng lấy tiền về lại của bà ta." Trần Nhu nói.
Để cho bên kia biết đừng tưởng rằng nhà Quốc Bân nhà cô vào núi bắt được thú hoang là có thể nghĩ cách đến lấy chút tiền, không có cửa đâu.
Nghe cô nói như vậy, Chu Trân liền hiểu ý của cô.
Sau buổi chiều hôm đó, toàn bộ thôn sẽ biết Trần Nhu vẫn là một người không biết cách ăn ở Trần Nhu.
50 đồng tiền ngày hôm qua đi vào thành tiêu hết sạch rồi.
Lúc bà Hàn nghe nói như vậy thì ngây ngẩn cả người: "Gì? Vợ thằng hai tiêu hết 50 đồng tiền kia rồi? Kia cũng không phải là năm đồng tiền, cô ta tiêu hả?"
"Cô con dâu này của bà đúng là biết tiêu tiền, nhà cô ta hai người mỗi người mua một chiếc áo lông!" Một bà cô nhiều chuyện nói.
Bà Hàn che ngực, chỉ cảm thấy chính mình sắp bị làm cho tức chết rồi: "Cái này.. Cái này..." Bà ta còn chưa nghĩ ra lời nào ác độc hơn để mắng đứa con dâu kia.
"Bà kiềm chế một chút đi, tôi thấy cô ta tiêu hết tiền nhanh như vậy, có khi lại muốn tiết kiệm chỗ tiền đưa cho bà đó". Bà cô nhiều chuyện kia lại nói
"Cô ta dám!" Hàn mẫu phẫn nộ quát:
"Hôm nay còn giám đến đây, xem bà già này có mặc kệ cái bụng của cô ta, trực tiếp đánh cho cô ta cùng với thằng hai ly hôn luôn!".
Không chỉ bà Hàn bên này, Hàn đại tẩu bên kia cũng sợ đến ngây người.
Chị ta trực tiếp đến nhà chơi, quả nhiên liền nhìn thấy áo lông trên giường đất của Trần Nhu, nói: " em dâu à, em mua áo lông thật hả?"
"Chị cũng nhìn thấy rồi đúng không?" Trần Nhu nhìn chị ta một cái
"Thật... Thật tiêu hết 50 đồng tiền rồi sao?" Hàn đại tẩu hỏi.
"Còn hơn một chút, em đúng là mua quần áo, đắt hơn một chút, dùng phần tiền năm nay được chia bù thêm vào." Trần Nhu đưa áo lông trên người mình sang cho chị ta xem, nói.
Qua ngày hôm trước cãi nhau với cha mẹ chồng, Hàn đại tẩu cứ nghĩ rằng đứa em dâu này đã thay đổi tính cách rồi.
Ai biết được có thay đổi chỗ nào đâu, chỉ sợ là đã sớm muốn mua áo lông, không có tiền, cho nên mới nghe nói xe đạp cấp xảo trá đi!
Cha mẹ chồng của chị ta đồng ý đưa 10 đồng tiền chị ta đã cảm thấy đủ rồi, Trần Nhu còn cảm thấy không đủ, đây là sớm biết tiền không đủ mua áo, cho nên mới cắn chặt không bỏ!
Tự cho là biết rõ chân tướng Hàn đại tẩu không muốn ở lâu, nói: " vậy em dâu bận gì thì làm đi, chị đi về đây "
" Chị dâu, em còn muốn hỏi một chút, trong tay em bây giờ không có tiền, vừa nhớ đến còn chưa về thăm nhà mẹ đẻ, muốn cắt một ít thịt..."