Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ (Dịch)

Chương 13. Móng giò heo hầm ngũ vị

Chương 13. Móng giò heo hầm ngũ vị


Triệu Lan Hương nghĩ tới lời vừa nói có khả năng đã bị anh nghe rõ, thì có chút xấu hổ, đang muốn giải thích với anh một chút, nhưng cô bỗng nhớ tới lời đồn anh và Phan Vũ từng chui vào ruộng ngô.
Thì cô cũng không thèm nhìn anh nữa, mà bình tĩnh đến bên cạnh giếng múc nước.
Cô cần phải chủ động sửa lại thói quen bao nhiêu năm đời trước, đặc biệt là thói quen ánh mắt luôn không tự chủ được mà dõi theo Hạ Tùng Bách, cô nên thuận theo tự nhiên dần dần từng bước một. Triệu Lan Hương không thể không thừa nhận, Hạ Tùng Bách mười chín tuổi và lão chồng già nhà cô khi bốn mươi tuổi có chênh lệch giống như trời và đất, lúc ở tuổi bốn mươi bọn họ có thể nâng đỡ nhau khi hoạn nạn, yêu thương ngọt ngào.
Không đại biểu cho việc mười chín tuổi bọn họ cũng có thể thuận lợi ở bên nhau, tất cả đều do số trời. Lần này Triệu Lan Hương xuống nông thôn đến bên cạnh anh với mục đích chân chính là ngăn cản việc anh rơi vào cảnh tù ngục, chứ không phải việc vội vàng muốn yêu đương rồi kết hôn với anh.
Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Lan Hương bỗng nhiên trở nên thông suốt hơn, như trút được gánh nặng trong lòng.
Lòng heo hối hoắc được cô dùng muối rửa sạch sẽ, sau khi rửa xong lòng heo cô lại cẩn thận rửa chân giò heo. Cô dùng con dao nhỏ cẩn thận cạo móng heo, mười ngón tay vuốt ve giống như đang mát xa cho nó vậy. Móng heo trắng trắng hồng móng ở dưới dòng nước trong nhìn vô cùng đáng yêu. Triệu Lan Hương đang vô cùng thèm thịt thậm chí thèm đến mức sắp không chờ nổi muốn dùng gia vị để hầm chin nó ngay lập tức.
Nửa cân móng giò heo thật ra cũng không nhiều thịt,chặt ra thành từng miếng cũng chỉ có mấy miếng mà thôi. Nhưng trong túi Triệu Lan Hương không có nhiều tiền, nên chỉ có thể tạm thời kiềm chế cõi lòng thèm thịt của mình.
May mà hai món này ngoài tốn chút phiếu thịt ra thì bán giá rất rẻ. Một cân lòng heo chỉ hai mao tiền, móng heo thì một mao tiền. Cô cố ý chọn móng giò heo nửa mỡ nửa nạc, nghĩ đến sắc trời vẫn còn sớm, vẫn đủ thời gian để làm món chân giò heo hầm ngũ vị hương.
Chị gái Hạ vẫn chưa kết thúc công việc, thời gian nhà họ Hạ nấu cơm chiều không sớm như vậy, nên cô mượn bếp lò của nhà họ Hạ để nấu ăn.
Cô dùng nước sôi chần qua móng heo một lần, rồi dùng rượu, nước tương hầm trong nửa giờ. Sau đó bắc nồi lên cho ít dầu vào phi thơm gừng, các gia vị khác thì bị cô dùng một tấm vải gói lại rồi cho vào trong chiếc nồi nhỏ, móng giò heo phải hầm trong lửa nhỏ. Hầm đến khi nước sột sệt lại, thì lúc ấy móng heo cũng đổi màu thành màu vàng cánh gián.
Nước trong nồi sôi lăn tăn, cô ngửi thấy từng làn hương nhẹ nhẹ bốc lên thì cảm thấy mỹ mãn đậy nắp nồi lại.
Hạ Tam Nha về đến nhà đầu tiên, cô bé bỏ sọt cỏ heo nặng nề trên lưng xuống, khi ngửi thấy mùi hương thì không tự chủ được mà đi đến phòng chứa củi. Mùi hương ấy đậm đà đến mức bá đạo, khiến người đói ngử thấy trong bụng càng cảm thấy như cơn đói khát kêu gào dữ dội hơn. Hạ Tam Nha ứa nước dãi chảy ròng ròng, cô bé trông thấy Triệu Lan Hương trong phòng chưa củi thì khiếp sợ ngây người, hai mắt nhìn tham lam, rồi quay đầu chạy ngay vào phòng chính rót cho mình một chén nước to, cắn một miếng đồ ăn cứng còng lại uống một ngụm nước.
Triệu Lan Hương đang chăm chú xào rau thấy cô gái nhỏ hoảng sợ khi thấy cô đột nhiên xuất hiện, thì đi theo, thấy cô bé ngồi dựa vào giếng uống nước lã ăn rau dại, không khỏi có chút không nhịn nổi.
Cô kéo đứa trẻ vào phòng chứa củi, nhấc nắp chiếc nồi nhỏ lên, tám miếng móng giò heo đã được hầm đến mức mềm mại ngọt ngào, bóng nhẫy tỏa ra ánh sáng. Cô lấy cho Tam Nha một cái bát, rồi dùng chiếc đũa gắp một miếng đưa lên miệng thổi thổi, sau đó đặt vào trong bát.
“Ăn đi.”
Hạ Tam Nha lộ ra chiếc răng xinh xắn trắng như gạo nếp, cúi đầu xuống gặm miếng chân giò heo giống như một con thú nhỏ, rồi mút đầu ngón tay sùn sụt. Cô bé không ngượng ngùng chút nào cả, cũng không hiểu quy tắc phức tạp của thế giới người trưởng thành. Cô bé đã quen với việc người khác lạnh lùng với mình, bị người ta đánh cũng không khóc, nhút nhát sợ sệt chết lặng giống như con rối gỗ không có tình cảm vậy.
Nhưng mà chỉ cần đối xử với cô bé hơi tốt một chút, thì trong ánh mắt đen láy của cô bé sẽ nở nụ cười xán lạn ấm áp như ngọn lửa trên bếp. Sau khi cô bé ăn xong thì cúi đầu vào trong bát cười ngây ngô, cố gắng liếm láp hương vị còn lưu lại trong bát.
Sau khi Hạ Tùng Bách cho heo ăn xong về nhà thì trông thấy cảnh tượng như vậy.
Trong phòng chứa củi tối tăm, ngọn lửa nhỏ ấp áp vây quanh chiếc nồi nhỏ. Tia lửa lóe lên phác họa bóng dáng cô gái đang ngồi xổm bên bếp cực kỳ dịu dàng, còn em gái ngốc nhà anh đang ngồi cạnh người ta ăn cơm ăn thịt.
Tất cả đều rất hài hòa, ngoài việc Tam Nha ăn thịt cùng với cô gái ấy.
Sắc mặt anh sa sầm xuống, gọi Tam Nha ra.
“Ai bảo mày ăn không đồ ăn mà không trả tiền cho người ta?”
Giọng người thanh niên đang vào thời kỳ vỡ giọng trầm thấp khàn khàn mang theo sự tức giận không kiềm chế nổi, anh bước hai ba bước xông tới trước mặt Hạ Tam Nha, vừa dùng tay kẹp lấy cô bé dưới nách, vừa sa sầm mặt xuống móc mấy tờ phiếu nhăn nhúm từ trong túi ra đặt lên trên bàn, giọng nói rất cứng rắng:
“Sau này đừng tùy tiện cho con bé đồ ăn nữa.”
Cả người Triệu Lan Hương không khỏi lui về phía sau hai bước, trên mặt Hạ Tùng Bách đầy vẻ hung ác, tạo cho cô cảm giác anh đang muốn đánh người.
Sau đó anh thật sự đánh Hạ Tam Nha một trận, đánh cô bé mông mở ra hoa, bắt cô bé đứng vào trong góc tường. Có điều Hạ Tam Nha bị đánh quen rồi, da quá dày. Tuy rằng bị anh trai đánh một trận, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã được ăn hai miếng móng giò heo, mãi cho đến khi cô bé đứng vào góc tường thì cái miệng vẫn nuốt nước bọt, đang cố gắng nghĩ đến mùi vị của món móng giò heo kia.
Thực tế cô bé cũng không biết món mình vừa ăn chính là móng giò heo, cô bé đã bao giờ được ăn móng giò heo đâu mà biết nó có hương vị gì? Đứa trẻ đáng thương này quanh năm suốt tháng chẳng có mấy lần được ăn thịt heo. Sau này bữa móng giò heo vào thời gian đói khát ấy, trở thành hương vị cả đời Hạ Tam Nha không quên được.
Triệu Lan Hương vừa buồn cười vừa tức giận, đi đến trước mặt Hạ Tùng Bách nói: “Cho cô bé ăn gì là do tôi, con bé còn nhỏ thế thì biết cái gì, anh muốn thì dứt khoát đánh cả tôi đây này?”
Hạ Tùng Bách đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy có cảm giác khổ sở khó chịu lan tràn toàn thân. Anh cũng rất muốn để em gái đáng yêu của anh được ăn một bữa thịt sung sướng vui vẻ, từ khi con bé sinh ra đến nay đều chưa được ăn một bữa ngon nào cả, hai ba tháng tuổi đã không có sữa để uống, do chị anh mài khoai lang đỏ thành bột rồi pha ra nuôi cô bé lớn. Chính là anh đã làm việc đến mức mệt chết mệt sống rồi, mà cũng không đủ để có một bữa cơm no.
Chỉ có thể đổ tại ông trời bắt các cô đầu thai vào nhà họ Hạ, tự dưng phải gánh một đống tội nợ theo anh.
Đôi mắt đen láy của Hạ Tùng Bách phủ một tầng tro bụi, anh chỉ nhìn Triệu Lan Hương một cái, rồi xoay người chui vào phòng chứa củi. Dơ tay múc hai đấu gạo lức, bắt đầu nấu cơm chiều cho nhà họ Hạ.
Triệu Lan Hương cảm thấy vừa rồi khi anh liếc cô một cái, thế mà làm cô có cảm giác như trái tim đột nhiên tan vỡ.
……
Buổi tối khi chị cả Hạ về, Hạ Tam Nha vẫn đang đứng ở góc tường cười hì hì gọi chị ấy một tiếng.
Triệu Lan Hương bê hết lòng heo đã xào xong và móng heo lên, xơi cho bọn họ mỗi người một bát cơm, cô cười tủm tỉm nói: “Tối hôm qua ăn một bữa cơm không trả tiền cho mọi người, hôm nay cùng nhau ăn đi.”
Chị Hạ vội vàng lúc lắc đầu, bữa cơm ngày hôm qua tuy rằng đối với bọn họ mà nói coi như cũng phong phú, bởi vì bỏ nhiều gạo hơn mọi ngày. Nhưng vẫn keo kiệt không chịu nổi, sao có thể so sánh với bữa cơm đầy thịt này của thanh niên trí thức Triệu được?
Triệu Lan Hương đã gắp vài đũa lòng heo đặt vào trong bát chị Hạ, mỉm cười nói: “Tuy rằng mấy thứ này là thịt, nhưng đều là nội tạng heo không đáng mấy đồng tiền, chị cứ yên tâm ăn thoải mái đi!”
Phần tình nghĩa này quá quý trọng, chị gái Hạ vừa cảm động lại cảm kích nhìn thanh niên trí thức Triệu, chị ấy dùng nước ấm làm cơm mềm ra rồi bưng vào trong buồng cho bà nội ăn. Cứ khi nào trong nhà có thức ăn ngon, thì luôn để cho bà ăn trước. Gạo do thanh niên trí thức Triệu mua đều gạo tinh, mềm đến mức khi nhai trong miệng sẽ mềm ra, lại mềm vừa ngậy, còn hơi có vị ngọt. Không giống hoa màu bọn họ ăn, nuốt vào khiến cổ họng đau đớn.
Chị gái Hạ vừa áy náy vừa thỏa mãn ăn xong bữa cơm, bữa cơm này dường như là bữa cơm ngon nhất mà đời này chị ấy từng được ăn, sau khi thanh niên trí thức Triệu ăn xong, chị ấy gạt hết đồ ăn còn thừa trong bát cho em gái. Ngoài Hạ Tùng Bách ra, thì đêm nay người trong nhà họ Hạ đều ăn rất thỏa mãn.
Buổi tối lúc Triệu Lan Hương tắm rửa, thì chị gái Hạ bí mật đi vào phòng cô, đặt một chồng tiền lên trên bàn của Triệu Lan Hương, rồi cẩn thận dùng bình hoa bằng sứ men xanh kia đè lên.
Số tiền này đúng là “Tiền thuê nhà”mà ngày hôm qua Triệu Lan Hương đưa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất