Chương 36. Kiểm điểm
Hạ Tùng Bách sợ bà nội mình quá lo lắng, nên sáng hôm sau khi mọi người đi làm hết, anh lại lê cái chân què của mình đến phòng bà nội nói chuyện với bà. Sau khi chị Hạ làm xong việc về thì cõng bà ra ngoài phơi nắng, đêm qua cả hai chị em đều bị tiếng gào khóc của bà làm cho sợ hãi, mấy ngày sau đó cảm nhận được sự quan tâm quá mức bình thường của cháu trai cháu gái, tâm trạng của bà coi như không tệ.
Sau khi làm việc xong về nhà, Triệu Lan Hương ngồi cảnh giếng rửa tay, bọt xà phòng trắng xóa dính trên làn da mềm mại của cô, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng thơm ngát.
Từ khi Hạ Tùng bách bị thương đến nay, cô phải ngoan ngoãn làm việc, công việc đánh giá mười công điểm này, đặt cả lên bờ vai gầy yếu của Triệu Lan Hương, cô thật sự có chút ăn không tiêu.
Khi triệu Lan Hương rửa sạch hết bỏ xà phòng trong tay, đột nhiên nghe thấy bà Lý lạnh lùng gọi một tiếng.
"Tới đây!"
Cô ngẩn người, chỉ tay vào mũi mình hỏi: "Cháu à?"
Đáp lại cô là vẻ mặt không biểu cảm của bà Lý, sau đó cô trông thấy chị Hạ cười híp mắt vẫy tay với mình.
Triệu Lan Hương vội vàng bước đến đến, bà Lý thì bảo cháu gái cõng mình vào trong nhà.
Triệu Lan Hương cũng đi theo bà vào phòng, bà Lý móc một tờ giấy trong ngăn tủ ra, tay run rẩy viết xuống một hàng chữ, viết xong thì vo tròn lại ném cho triệu Lan Hương.
Bà mở miệng nói: "Đi ra ngoài đi."
Giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe.
Triệu Lan Hương nhìn nhìn đôi mắt đục ngầu khép lại gần như sắp sập xuống của bà, cô cảm nhận được trong ánh mắt ấy chứa đầy mê man và hờ hững, trông thấy điều này, đột nhiên cô cảm thấy, bà nội của Hạ Tùng Bách rất có cá tính.
Triệu Lan Hương nghĩ, nếu hiện giờ cô thẳng thắn nói với bà, chuyện bản thân đang cùng cháu trai bảo bối của bà yêu đương, không biết bà còn có thể để duy trì biểu cảm lạnh lùng như vậy không.
Có điều... Đây chỉ là suy nghĩ trong đầu, chưa được hả Tùng bách đồng ý triệu Lan Hương sẽ không dễ dàng tiết lộ tin này cho người bà nội mà anh tôn kính.
Triệu Lan Hương bước tới, nhặt tờ giấy kia lên rồi nhét vào trong túi quần.
Cô hỏi:
"Bà, bà thích ăn cháo hay là ăn cơm?"
Bà Lý xoay người nằm trên giường, nhắm mắt lại giống như ngủ rồi, đáp lại triệu Lan Hương chính là bóng lưng hờ hững.
Trên giường hơi nhô lên, dưới chiếc chăn mỏng lộ ra hai chân bà Lý, vì đôi chân bị gãy biến dạng nên quanh năm bà thường dùng vải bố để che giấu. Có điều lúc ngủ vải bố rơi xuống, không có cách nào tiếp tục che giấu nữa, để lộ ra đôi chân nhỏ nhỏ đang đeo một đôi tất của trẻ con, trên chiếc tất miếng vá chằng chịt. Đối với người trưởng bối thê thảm đáng thương này, triệu Lan Hương không thể sinh ra chút bất mãn nào.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, lúc lấy quần áo da giặt triệu Lan Hương sờ thấy tờ giấy kia ra. Cô để sát vào dưới ánh ánh đèn cố hết sức mới đọc được.
"Đi trăm bước về phía bắt chân núi Ngưu Giác, dưới gốc cây hòe."
Triệu Lan Hương nhíu mày nhìn một lúc lâu, cô lấy khăn lau mái tóc ướt, rồi ném tờ giấy này vào trong tủ đựng bát đũa.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, những ngày tháng dưỡng thương buồn tẻ của Hạ Tùng Bách sắp kết thúc, tấm nẹp gỗ cố định trên tay chân anh đã được gỡ bỏ từ lâu rồi, cũng tới ngày anh và tám phần tử "Quấy rối kỷ cương" do Phan Hoa Ngọc cầm đầu phải đọc bản kiểm điểm.
Hôm ấy "Ban cán sự" quan trọng của ủy ban và bí thư chi bộ thôn Hà Tử nghiêm túc ngồi thẳng người trên ghế, dân chúng thì đứng phía sau. Bí thư chi bộ Lý Đức Hồng dùng tay dính chút nước bọt lên giấy, cuốn một điếu thuốc lá, yên lặng ngồi trên ghế hút thuốc, khuôn mặt Lý Đại Lực cũng nghiêm túc, nhìn thẳng vào bục kiểm điểm ở trước mặt.
Đúng là mất thể diện!
Người của đại đội sản xuất số một và số hai của thôn Hà Tử đều đến đủ, đám người bên dưới bắt đầu nhốn nháo, ồn ào duỗi dài cổ nhìn về phía bục kiểm điểm, cũng có người thấy nhàm chán ngáp mọt cái, muốn bỏ về ôm vợ mình ngủ, có người thì hếch mặt lên nhìn có chút hả hê.
Triệu Lan Hương đi theo sau Hạ Tùng Bách, trước đó đã có người kiểm điểm xong hành vi phạm tội của bản thân. Lúc Triệu Lan Hương bước vào đúng lúc đến lượt Phan Hoa Ngọc kiểm điểm.
Trong giọng nói vang dội của người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi lộ ra chút xấu hổ.
"Tôi viết bản kiểm điểm này, cam đoan sau này sẽ không ra tay đánh nhau nữa, cũng không tranh cãi với kẻ xấu, tư tưởng của bọn họ bị tụt hậu, có lẽ chúng ta phải dùng tư tưởng tiến tới cảm nhiễm bọn họ. Tôi đứng đây xin lỗi cậu Hạ, bởi vì tôi đánh cậu là sai."
Sau khi anh ta nói xong, có tiếng vỗ tay thưa thớt ở trong đám người truyền đến.
Sắp đến Hạ Tùng Bách rồi.
Nghe thấy bản kiểm điểm của Phan Ngọc Hoa, Triệu Lan Hương có chút tức giận.
Mẹ kiếp, xin lỗi kiểu này đúng là không có chút lòng thành nào.
Hạ Tùng Bách không nói câu nào mà đi thẳng lên trên bục.
Anh bắt đầu nói: "Thưa đại đội trưởng, thưa bí thư chi bộ, cách ủy hội, tôi là Hạ Tùng Bách một xã đội viên trong thôn Hà Tử, tôi đứng ở đây kiểm điểm về sai lầm sâu sắc mà mình mắc phải, tôi xuất thân từ gia đình địa chủ..."
Ngay lập tức trong đám người đã có tiếng ồn ào, một đống rau nát ném thẳng vào người anh.
Hạ Tùng Bách vẫn thản nhiên không thèm để ý đến, vẫn tiếp tục nói: "Cảm ơn đảng và tổ chức đã không buông bỏ tôi, cho tôi cơ hội hối cải để làm con người mới, để tôi cùng tham gia lao động với xã viên khác. Tôi quý trọng cơ hội không dễ gì có được này, quyết tâm cả đời cần cù thật thà lao động báo đáp cho đảng, tổ chức..."
Nói đến đây, lại có một đống rau nát ném lên, nếu như lúc này vật tư sung túc không chừng còn bị ném cả trứng thối. Đáng tiếc Hạ Tùng Bách không có cơ hội được nếm thử hương vị bị ném trứng thối này, nhưng sau đó bất thình lình lại bị giội cho một gáo nước gì đó không rõ, mùi tanh tưởi nồng đậm bao phủ người anh.
Hạ Tùng Bách vẫn thản nhiên lau mắt, ánh mắt nhìn thẳng nói tiếp: "Chủ tịch đã từng nói: "Phòng ở phải thường xuyên quét dọn, không quét dọn sẽ tích đầy bụi bặm, mặt cũng phải thường xuyên lau rửa, không rửa cũng bị bụi bặm bám đầy." Tôi nhận ra được sai lầm của mình, cũng đã thức tỉnh, cảm ơn tổ chức đã rộng lòng tha thứ. Tôi nguyện tiếp thu trừng phạt, hy vọng sau này có thể toàn tâm toàn ý lao động sản xuất! Cảm ơn đồng chí đội trưởng Lý Đại Lực đã giúp đỡ!"
Giọng nói trẻ tuổi vang dội truyền đi rất xa, nói ngắt nghỉ rõ ràng, khiến nhiều người nghe không khỏi híp mắt lại, trong lòng khen một tiếng, biết trích dẫn lời của chủ tịch, nhất định là người tư tưởng đứng đắn thường xuyên học tập, Lý Đại Lực là một trong số đó.
Hạ Tùng Bách nói xong, bên dưới cũng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, có điều so với người trước thì vang dội hơn một chút.
Dáng người Triệu Lan Hương không thấp, nhưng đứng sau đám người thi thoảng vẫn phải nhảy lên hai cái mới trông thấy được bóng dáng nho nhỏ của anh. Nhìn thấy cảnh này, cô cực kỳ đau lòng.
Rất nhanh anh đã bước xuống khỏi bục kiểm điểm, vội vàng rời khỏi đám người. Bởi vì bước đi với tốc độ nhanh, chân anh còn chưa khỏi hẳn, bước đi có chút khập khiễng.
Triệu Lan Hương không dám chạy theo ngay, mà đợi khi đám người không để ý, cô mới chậm rãi đi về phía nhà họ Hạ.
Đến chỗ không có người, Triệu Lan Hương mới nhấc chân lên chạy.
Một người chân cẳng bình thường như cô, nhưng lại không đuổi được một người thọt.
Chạy một lúc lâu, cuois cùng Triệu Lan Hương mới trông thấy bóng người, cô thở gấp một hơi gọi anh: "Đi nhanh như vậy làm gì?"
"Điểm đen" phía trước hơi dừng lại, sau đó không do dự chút nào lại lao về phía trước.
Triệu Lan Hương cắn răng, dùng hết sức đuổi theo, hạy đến bên cạnh Hạ Tùng Bách: "Tại sao lại không nói dì?"
Hạ Tùng Bách dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Đừng đuổi theo nữa."
Nói xong, đột nhiên anh nhấc chân chạy nhanh hơn, đến một chỗ xa xa thì bất ngờ nhảy một cái xuống sông, nước bắn lên tung tóe.
Triệu Lan Hương dừng lại, cô ngồi xổm xuống nhìn đỉnh đầu màu đen lộ ra khỏi mặt nước nói: "Sao lại nghĩ quẩn đi nhảy sông tự vẫn thế, vừa rồi anh kiểm điểm rất tốt..."
"A" Cô chưa kịp nói hết câu, một mùi tanh tưởi đã ập đến.
Hạ Tùng Bách cúi người xuống nước, dùng sức lau sạch mặt, rồi bơi tới bên bờ sông.
Anh nhướng đôi mày kiếm lên, hung dữ nói: "Còn chưa đi, muốn nhìn tôi tắm à? Tôi sắp cởi quần áo rồi đấy..."
Triệu Lan Hương thấy anh đang tỏ vẻ muốn cởi quần áo, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Cô đứng dậy dậm chân, quay người đi khỏi chỗ đó.
Hạ Tùng Bách khẽ thở ra một hơi, đúng là sợ cô thật.
Sau khi cô đi khỏi, lúc này Hạ Tùng Bách mới yên tâm cởi quần áo ra, tắm rửa thật sạch, dùng tay vốc nước đưa lên mặt chà xát, vò vò mái tóc mình, kỳ cọ đến mức gương mặt màu lúa mạch của anh đỏ bừng lên, thiếu chút nữa đã cọ bay cả một lớp da.
Bẩn đến nỗi chính anh cũng không chịu nổi.
Kỳ cọ một lúc lâu, lúc anh ngẩng đầu lên dùng tay xoa mặt mở mắt ra, thiếu chút nữa đã bị dọa chết ngất chìm xuống đáy sông.
Anh trông thấy cô gái vốn dĩ đã rời khỏi đó lại quay về, mặt cô đỏ bừng đứng ở trên bờ, cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Quần áo anh cởi ra để ở đâu rồi?"
"Em mang theo xà phòng, để em giặt giúp anh."
Bị cô nhìn vào, cả người Hạ Tùng Bách nóng như lửa đốt, mãi lâu sau anh mới thốt ra một câu: "Tiểu lưu manh."
Lỗ tai anh cũng đỏ bừng, cuống quýt dùng nước sông che khuất cơ thể gầy yếu của mình.
Triệu Lan Hương tìm quanh quẩn bốn phía, rất nhanh đã tìm thấy quẩn áo vải nằm dưới đất. Cô không chê nó vừa bẩn vừa thối, mà lấy xà phòng ra tạo bọt, rồi nhanh nhẹn ngồi xuống bờ sông giặt giũ.
Hạ Tùng Bách nhìn cô chăm chú, đối mắt đen kịt giống như có thể nhỏ ra mực, thật ra anh đã tắm rửa kỳ cọ rất sạch rồi, chỉ đợi mawjcj quần áo lên người nữa thôi.
Sau khi giặt giũ xong, Triệu Lan Hương vắt khô rồi đặt lên trên mặt cỏ rồi quay người biến mất.
Nhìn thấy người đi rồi, Hạ Tùng Bách không biết nói sao cho phải nữa, anh dùng tốc độ như lửa đốt mông, nhanh chóng mặc quần áo vào.
...
Sau khi kiểm điểm xong, Phan Ngọc Hoa mất mặt đi theo sau vợ mình xám xịt về nhà.
Phan Thẩm mở miệng nói: "Coi như em đã trút giận giúp anh rồi."
"Đám Lý Nhị, Lý Tam gánh đến thùng nước tiểu, sau đó hừ hừ, anh có nhìn thấy không, có hả giận không?" Cô ta cười rất bỉ ổi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Lời vợ mình nói, không làm cho lòng Phan Ngọc Hoa dễ chịu hơn chút nào, bởi vì vừa rồi hắn phải đứng trước mặt tất cả mọi người trong thôn Hà Tử đọc bản kiểm điểm, rồi còn bị bí thư chi bộ trừng phạt nữa. Lúc này trong lòng hắn vẫn đang cảm thấy khó chịu, vừa hối hận, lại vừa chán ghét tên Hạ Tùng Bách kia,
Danh dự anh ta tích cóp nửa đời người, cứ như vậy bị đắp lên cái mũ vi phạm.
Phan Ngọc Hoa sa sầm mặt xuống: "Đừng nói nữa, về nhà thôi."
Phan Thẩm nói: "Em gái anh là cái đồ vô lương tâm, không biết lại trốn vào góc nào rồi, rõ ràng nó đã về nhà, vừa rồi khi kiểm điểm em vẫn còn gặp nó, anh vì nó mới bị cho nghỉ việc đấy, nó cũng không biết đến an ủi anh vài câu."
Phan Ngọc Hoa thở dài một hơi nói: "Cô đi tìm nó thử xem, nếu nó dám đi tìm thằng Hạ Tùng Bách, tôi sẽ chặt chân nó."
Vở kịch nhỏ:
Bách ca: Chết rồi chết rồi, mình thúi như vậy sao cô ấy còn chạy theo tới đây.
Bách ca: Trời ơi sao cô ấy vẫn còn đứng đó nhìn.
Bách ca: Thở dài một hơi, cuối cùng cũng đi rồi
—— nữ chính đi rồi quay lại ——
Bách ca: ". . ."
Không muốn nói thêm gì nữa, chết lâm sàng rồi.