Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ (Dịch)

Chương 42. Ngày vui rồi sẽ đến

Chương 42. Ngày vui rồi sẽ đến


Cơm chiên trứng nóng hổi vừa mới ra lò, từng hạt cơm mềm mại vào miệng vừa giòn vừa thơm, vài hạt cơm lại hòa quện với một miếng trứng béo ngậy. Mùi mỡ heo tản ra mê người, kết hợp với thịt ba chỉ xảo vô cùng ngon miệng, miếng mỡ trắng bóng nhìn gần như trong suốt đang chảy ra một lớp mỡ.
Bữa cơm rang thập cẩm với trứng và thịt heo này cực kỳ thỏa mãn cơn thèm ăn của mọi người.
Trứng gà thơm béo cộng thêm hương vị thịt hoe, khiến Hạ Tùng Bách tạm thời che bớt đi vài phần xấu hổ, anh dùng sức và cơm vào trong miệng. Người đói bụng ăn gì cũng ngon, huống chi khả năng nấu nướng của bạn gái anh lại giỏi như vậy, ăn ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi, bữa cơm đầy đủ này đã lấp đầy cái bụng đang đói khát của Hạ Tùng Bách.
Tiểu tử choai choai ăn nghèo nương, anh bỏ sức gấp đôi người khác, nên lượng cơm ăn so với đàn ông trưởng thành còn nhiều hơn.
Triệu Lan Hương vừa lòng nhìn hộp cơm đang dần dần thấy đáy, sắp bị Hạ Tùng Bách ăn sạch sẽ, dáng vẻ khi anh ăn cơm cũng khiến cô yêu không chịu được.
Miệng anh vẫn còn đầy cơm, nhưng vẫn tiếp tục nhét thêm cơm vào trong miệng, khi ăn phải miếng thịt thì đôi mắt sắc bén u ám khẽ nheo lại, dáng vẻ hưởng thụ, điều ấy khiến Triệu Lan Hương có cảm giác mình đang nuôi một bé Ngao Tây Tạng vậy.
Người thanh niên gầy như vậy, không hiểu sao lại có thể xử lý nhiều cơm như thế nhỉ? Rõ ràng nhìn bụng anh vẫn xẹp lép như bình thường mà.
Cô không nhịn được thò tay ra ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngón cái chạm vào cơ bụng cứng rắn, khiến cả người Hạ Tùng Bách lập tức cứng đờ, tay đang ăn cơm cũng ngừng lại giữa không trung.
Triệu Lan Hương được nước lấn tới, nhưng giây tiếp theo tay cô đã bị bàn tay thô ráp của anh nắm chặt.
Hạ Tùng Bách mất tự nhiên nói: “Đừng, sờ lung tung.”
Giọng nói khàn khàn cứng nhắc.
Triệu Lan Hương nói: “Anh cứ ăn đi, còn một cái hộp khác là hộp canh, anh ăn của anh, em sờ…”
Nói xong cô khẽ sờ lên lỗ tai đỏ ửng của anh, rồi cúi người đến gần hôm một cái.
Trong giọng nói dịu dàng của Triệu Lan Hương không thể che hết được sự sung sướng.
“Anh đáng yêu quá.”
Vành tai mẫn cảm của Hạ Tùng Bách cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô chạm vào, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, cả người cứng đờ như cây cung bị kéo căng hết cỡ.
Triệu Lan Hương phát hiện ra anh không tiếp tục ăn, canh cũng không uống, cả người ngồi ngơ ngác tại chỗ giống như tượng đá.
Cô cảm nhận được cả người anh tỏa ra hơi nóng, dần dần thân thể cũng bắt đầu bốc hỏa, cứng đờ đến mức kỳ cục…
Anh cất giọng khàn khàn giống như người lữ hành trên sa mạc khát khô cổ họng vài ngày, tiếng nói càng lúc càng mơ hồ.
“Lan Hương……”
Triệu Lan Hương áp bàn tay hơi lạnh của mình vào eo anh, người thanh niên ấy lập tức bừng tỉnh đứng dậy, ngay cả cơm canh cũng không để ý, khiến bát canh nóng đổ cả lên người mình, sau đó anh chạy “Vèo” một cái như mũi tên rời khỏi cung, chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Triệu Lan Hương kinh ngạc nhìn đống hỗn độn dưới đất, biến hóa sảy ra quá đột ngột, dù cô muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp nữa.
Chuyện này…, rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Cô vừa tức giận vừa buồn cười nhặt bát đũa rơi trên mặt đất, vốn dĩ cô đang định thơm anh vài cái, không ngờ ngay cả chút phúc lợi ấy cũng không lấy được.
Lão chồng già nhiệt tình mãnh liệt khiến người ta ăn không tiêu trước đây, chỉ cần cô châm lửa một chút thôi là có thể quyến rũ anh, khiến anh không biết xấu hổ quấn lấy cô cả nửa ngay. Phiên bản thanh niên ngây ngô hiện giờ, phản ứng lại giống như đầu gỗ vậy! Vừa kích động đã chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa!

Hạ Tùng Bách nhanh chóng chạy về sân phơi giống như lửa thiêu mông, anh khẽ lau mồ hôi trong lòng vẫn còn sợ hãi. Mặt anh từ trong ra ngoài đều nóng rực, cả người giống như bị lửa thiêu vậy.
Chỉ có tập trung vào công việc, lao động hăng say khiến cơ thể mỏi mệt, mới đủ để Hạ Tùng Bách có thể vứt bỏ tất cả ý nghĩ lung tung kỳ quái trong đầu mình.
Cả người anh nóng bừng giống như sắp nổ tung vậy, lúc làm việc vô cùng chăm chỉ dùng hết sức mình, cái xẻng để xúc hạt kê giống như đã biến thành công cụ cho anh phát tiết, từng xẻng không ngừng vung lên, rất nhanh anh đã lật xong được non nửa số hạt kê trong sân phơi, ngay cả phần công việc của Cố Công anh cũng ôm hết vào người.
Bị ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào Cố Công khẽ nheo mắt lại, ông ta nhìn sang người thanh niên đang làm việc hăng say giống một con trâu kia, không nhịn được cảm khái: “Không hổ là thanh niên mười bảy bẻ gãy sừng trâu, nếu đi làm công nhân cũng làm việc hăng say thế này, chắc chắn năm nào cũng được bầu chọn là nhân viên ưu tú.”
Hạ Tùng Bách cất giọng khàn khàn, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Cả đời này ta đều không trở thành công nhân được.”
Ngay cả một mảnh ruộng tốt cũng không đến phiên anh, công việc công nhân có vinh quang có đãi ngộ tốt như vậy anh cũng không dám mơ tưởng. Ngay cả làm công nhân anh cũng không dám mơ tưởng, sao có thể dám mơ tới con gái cán bộ?
Cố Công thở dài một tiếng, cũng yên lặng bắt đầu làm việc.
Ông ta vừa làm việc vừa vui vẻ hát một bài: “Nếu cuộc sống này lừa gạt bạn, đừng bi thương, đừng nóng vội! Ngày tháng u buồn dần dần sẽ qua, hãy cứ tin tưởng, ngày vui rồi sẽ đến!
Hạ Tùng Bách cũng không muốn để ý đến người đàn ông trung niên đang tự mua vui này lắm, anh vẫn cúi đầu tiếp tục làm việc hăng say.
Lúc này Chu Gia Trân cũng đang ở một góc khác trong sân phơi, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, khiến mồ hôi chảy ròng ròng, cả người cô ướt sũng như vừa vớt dưới ao lên vậy. Nước uống vào còn không nhanh bằng mồ hôi đổ ra.
Tay đang nắm chặt xẻng sắt của cô đột nhiên cảm thấy vô lực, xẻng sắt lập tức rơi xuống nền đất phát ra tiếng loảng xoảng trầm trầm.
Ngô Lương Bình thấy thế, thì đi đến bên cạnh nói với cô: “Hình như cô bị cảm nắng rồi, mau đến bóng cây kia nghỉ ngơi một chút, chỗ hạt kê này để tôi lật cho cô.”
Lúc này Chu Gia Trân cũng không cậy mạnh nữa, cô lau mồ hôi nói: “Đồng chí Ngô, vất vả cho anh rồi.”
Nói xong, cô ngồi xuống dưới bóng cây hóng mát, còn Ngô Lương Bình nhận lấy cái xẻng sắt của cô, cẩn thận lật hạt kê. Sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến, giống như không khí trước mắt cũng bị đun nóng vậy, oi bức như lò nung.
Chu Gia Trân ngồi mãi đến lúc xẩm tối, cảm giác không khỏe do bị cảm nắng mới biến mất một chút.
Ngô Lương Bình dùng ngón cái đẩy gọng kính dày cộp của mình lên, sau cặp kính ấy là một đôi mắt ôn hoà hiền hậu.
Anh ta yên lặng cầm lấy túi đồ của Chu Gia Trân vào tay mình: “Có cần đến trạm xá xem thử không?”
“Cô đi trước đi, tôi cầm đồ về giúp cô.”
Chu Gia Trân xót tiền, có bị ốm cũng chỉ nhịn cho qua, lúc thật sự không chịu nổi nữa cô mới nỡ đi trạm xá mua chút thuốc về uống, nghe thấy anh ta nói thế, cô lấy lại đồ của mình, cảm kích nói: “Tôi khá hơn nhiều rồi, để tôi tự cầm.”
Nếu không vì Triệu Lan Hương trêu chọc, Chu Gia Trân sẽ không để ý đến Ngô Lương Bình. Cách làm của Ngô Lương Bình nhiệt tình quá mức, khiến Chu Gia Trân cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp.
Ngô Lương Bình do dự một chút, yên lặng nhìn ánh mắt hoảng loạn tránh né của Chu Gia Trân, nói: “Gia Trân, chỗ tôi còn vài quyển sách, cô có muốn đọc không?”
Chu Gia Trân cúi đầu nhìn đôi giày xăng đan há mõm lộ cả ngón chân ra của mình, nói: “Tôi không được xinh xắn cho lắm.”
Ngô Lương Bình nghe thấy thế, ánh mắt kinh ngạc giống như bị vạch trần bí mật trong lòng, một lúc sau vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, anh ta vụng về nói: “Gia Trân cô đã quên rồi sao?”
“Con người đẹp không phải ở vẻ bề ngoài, ở quần áo và kiểu tóc, mà ở bản thân người ấy, ở tấm lòng của người ấy.” Hình như khi nói đến lĩnh vực mình am hiểu, người đàn ông kia mới nhanh mồm nhanh miệng hơn được một chút.
Trong mắt Chu Gia Trân có chút hơi nước, cô cảm động nói: “Cảm ơn anh, đồng chí Ngô.”
Ngoài những lời này ra, khóe môi cô run rẩy không biết nói gì thêm.
Chu Gia Trân lê bước chân nặng nề, ôm đồ dùng của mình đi dưới bóng hoàng hôn, chân thấp chân cao đi về nhà bí thư chi bộ Lý.
Nhà họ Hạ.
Buổi tối, ăn cơm xong Hạ Tùng Bách nhớ tới Triệu Lan Hương vẫn phải đến trông sân phơi ở chỗ gian nhà cũ kia, nhớ tới ban ngày cô gần gũi thân thiết với mình, đầu lại đau dữ dội. Cô quấn lấy anh như vậy, anh sắp không nhịn nổi nửa rồi, anh sợ sẽ làm ra hành vi đê tiện khiến cô đau lòng, nếu như vậy, anh và tên súc sinh kia có khác gì nhau?
Sau khi ăn cơm chiều xong, anh không biết nên đối mặt với Triệu Lan Hương thế nào, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho sự an toàn của cô, Hạ Tùng Bách chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn xách đèn lên đi đến sân phơi.
Anh yên lặng không lên tiếng đi đến căn nhà đơn sơ kia, ngồi xuống dựa vào chân tường.
Ở chỗ này, anh có thể nghe thấy tiếng cô lật sách, cũng có thể nghe thấy tiếng gió thổi khiến lá cây reo vang, trong lòng anh mới bình tĩnh được.
Hạ Tùng Bách trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào bóng người mông lung kia, nhìn mãi nhìn mãi cho đến khi khóe mắt cay cay.
Triệu Lan Hương ngồi xổm bên ngoài sân phơi, đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng xôn xao trong bụi cỏ. Cô cắn chặt răng, trong lòng thầm nghĩ, cái tên kia đúng là thiếu dạy dỗ!
Nếu không dạy dỗ anh một trận nên thân, thì anh không biết nên làm thế nào mới là bạn trai tốt!
Không biết quan tâm săn sóc người ta như vậy, không sợ cô chạy mất sao!
Triệu Lan Hương nhẫn nại ngồi đến nửa đêm, vẫn không chờ được người ta như cũ, ngược lại Cố Công đã tới.
Nhìn Cố Công giống như vẫn chưa tỉnh ngủ vậy, ông ta dựa vào bậc thềm ngủ gật, giọng nói giống như người say nói mớ: “Đừng cho nổ, cứ đào từ từ không tốt hơn sao?”
“Tôi không có tham ô tiền thuốc nổ, Cố Công tôi giống người tham ô tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng sao.”
Triệu Lan Hương đến gần, muốn nghe rõ ràng hơn, nhưng mà Cố Công đã ngủ rồi.
Cô có chút cạn lời, Cố Công ngủ rồi ai sẽ gác đêm.
Triệu Lan Hương dùng sức lay Cố Công dậy, nhưng mà người đàn ông đáng thương từng chịu đả kích và phải lao động nặng nề này, đã ngủ ngáy khò khò, ngủ say đến mức mười con trâu cũng không kéo lại nổi, nói không chừng dù có đạp một chân lên mặt ông ta, ông ta cũng không tỉnh giấc.
Bất đắc dĩ Triệu Lan Hương đành phải buông tay ra, lại ngồi xổm xuống cạnh cửa ngáp một cái, rồi tiếp tục đọc sách.

Khi mùa thu hoạch đang được tiến hành với khí thế hừng hực, trường học của Phan Vũ cũng cho nghỉ. Trường học cho học sinh nghỉ một khoảng thời gian dài để chăm lo việc đồng áng. Đám học sinh này dù có ở lại trường học cũng không học tập tử tế, cả ngày chỉ vận động rồi hô khẩu hiệu. Học hành như vậy thà rằng cho người ta về thu hoạch lương thực cùng mọi người còn hơn.
Nghe tin ấy Phan Vũ rất vui mừng, bởi vì chỉ khi về thôn Hà Tử, cô mới có thể trông thấy anh.
Sau khi Phan Vũ về đến nhà, Phan Ngọc Hoa và chị dâu cô không khách khí chút nào lập tức giao cho cô công việc đáng giá sáu công điểm kia, vừa tới tối đã đuổi cô đi đến trông sân phơi.
Khuôn mặt Phan Vũ lập tức tái nhợt, lắc đầu liên tục:
- Không! Đổi cho con công việc khác đi, con tình nguyện đi nghiền cốc!
Trong đôi mắt trợn tròn của cô chứa đầy tơ máu.
Chị dâu Phan thấy cô đột nhiên cuồng loạn thì hoảng sợ, kêu lên một tiếng, sau đó vỗ ngực oán trác: “Ngọc Hoa, mẹ thiên vị con nhóc kia, một đứa con gái không ở nhà làm việc đàng hoàng đi đọc sách làm gì, bây giờ học nhiều đến mức hỏng cả đầu óc rồi.”
“Nghiền cốc cái gì mà nghiền, không phải mày lại muốn đi tìm thằng hai nhà họ Hạ chứ? Yêm nói cho mày biết, không có cửa đâu!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất