Chương 46. Anh ta vẫn còn mơ mộng hão huyền như vậy
Bà Lý nghe vậy, nước mắt chảy xuống ào ào. Sau khi khóc rống lên một trận, bà dùng bàn tay gầy gò của mình nhẹ nhàng vuốt đầu cháu trai.
“Cháu trưởng thành rồi.”
“Bà không quản được cháu nữa, muốn mua xe đạp thì mua đi.” Nói xong bà lau khô nước mắt, quay đầu sang bên kia.
“Cháu phải nhớ rõ, bà chỉ còn mình cháu.”
Hạ Tùng Bách cất ba tấm vàng lá và hạt đậu vàng vào trong túi, anh biết bà nội có thể hiểu cho anh, nhưng bà cần thêm một chút thời gian để chậm rãi tiếp thu.
Bà nội coi anh như nguồn sống của mình, gìn giữ như tròng mắt, hồi nhỏ khi anh đánh nhau đến phát sốt, bà lo lắng thức trắng cả đêm, rớt nước mắt đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Hạ Tùng Bách từng nghe chú Đức nói, bà nội anh là một người phụ nữ rất kiên cường, trước kia rất ít khi trông thấy bà uể oải. Nhưng khi ông nội rồi đến cha anh lần lượt qua đời, lòng tin của bà đã bị đập nát. Bà trở nên khuyết cảm giác an toàn, trở nên cẩn thận, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể khiến bà căng thẳng rất lâu.
“Cháu sẽ cẩn thận.”
Hạ Tùng Bách nói xong thì bê chén bát bà nội mình ăn xong ra ngoài, một bát canh lớn chỉ còn thừa lại một chút, có thể nhìn ra được đêm nay chắc hẳn bà nội anh đã ăn rất ngon miệng, đáng tiếc lại bị thằng cháu trai bất hiểu này làm cho tức giận đến mức đau lòng.
……
Triệu Lan Hương biết sáng nay Hạ Tùng Bách đi theo Thiết Trụ ra ngoài, chính mắt cô nhìn thấy anh ngồi trên ghế sau xe Thiết Trụ, nghe thấy tiếng Thiết Trụ sung sướng nói sẽ dẫn anh vào thành phố lăn lộn.
Cả ngày hôm nay anh ra ngoài làm gì, không cần phải nói cũng biết.
Khiến Hạ Tùng Bách đi lên “Con đường đen tối” này, đúng là không dễ dàng. Dù sao anh cũng là người sống trong niên đại này, biết đầu cơ trục lợi là chuyện trái pháp luật. Vốn dĩ Triệu Lan Hương định thay đổi suy nghĩ của anh một cách vô tri vô giác, không ngờ cô còn chưa bắt đầu, anh đã tự mình nghĩ thông suốt.
Triệu Lan Hương rất vui vẻ, giữa đêm cô đến gõ cửa phòng Hạ Tùng Bách.
Người đàn ông đang ngủ nghe thấy tiếng gõ cửa “Ba dài một ngắn” kia, thì vội vàng xuống giường lén lút mở cửa ra.
Triệu Lan Hương chui vào phòng, thấp giọng nói: “Ngày mai có phải anh còn phải đi vào thành phố bán đồ với Thiết Trụ không?”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, giọng nói dù đã ép tới mức cực nhỏ nhưng vẫn không thể che giấu được niềm vui sướng của cô.
Hạ Tùng Bách ậm ừ một tiếng như có như không, trong lòng anh không muốn nói nhiều với cô về chuyện này, về sau cũng sẽ không tâm sự về công việc không đứng đắn này cho cô nghe. Dù sao đây cũng không phải công việc vinh quang gì, để cô ít tiếp xúc với nó cũng coi như một loại bảo vệ.
Triệu Lan Hương nói tiếp: “Em nghĩ bây giờ chắc chắn anh đang rất cần một chiếc xe đạp nhỉ?”
“Em có xe, em bán nó cho anh được không?”
Thật ra Triệu Lan Hương không có xe, nhưng Đường Thanh có xe. Cô thường xuyên mượn xe của Đường Thanh lên huyện thành mua đồ, sau khi mượn rất nhiều lần, Đường Thanh tỏ ý muốn chuyển nhượng lại xe của mình cho cô với điều kiện kèm theo là, mỗi cuối tuần anh ta đều có thể tới nơi này cọ cơm.
Anh ta vẫn luôn nhắc mãi nhưng Triệu Lan Hương vẫn chưa đồng ý, quân tử không đoạt đồ yêu thích của kẻ khác, huống chi sau khi có Thiết Trụ giao hàng tận nhà, tần suất dùng xe của cô đã giảm bớt rất nhiều.
Nhưng tình hình trước mắt lại khác, Hạ Tùng Bách muốn làm chút “Chuyện xấu” đầu cơ trục lợi, anh cần phải có phương tiện di chuyển thay cho việc cuốc bộ.
Tuy rằng trên huyện thành cũng có bán xe đạp, nhưng mà dù trả đủ tiền cũng chưa chắc đã mua được, người xếp hàng mua có thể nói đã xếp thành một vòng quanh thành phố. Những nhà trong thành phố muốn nở mày nở mặt một chút đều cố gắng tích cóp một chiếc xe đạp làm tiền lễ hỏi, như vậy khi kết hôn mới có thể diện, đạp xe ra ngoài dạo một vòng không biết có bao nhiêu người phải ngước mắt lên nhìn.
Nhưng tình hình thực tế là nguồn cung xe đạp trong huyện thành rất ít, muốn mua được xe đạp trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào, trừ khi có thể đến được thành phố S, bên đó nguồn cung sung túc, nếu không muốn được mua xe ở thành phố này chỉ có thể xếp hàng đến “mùa quýt”.
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, thờ ơ nói: “Em lấy đâu ra xe, chuyện này không cần em nhọc lòng, mau về ngủ đi. Ngày mai tôi còn phải dậy sớm.”
Anh nói xong thì giả vờ ngáp một cái, bắt đầu đuổi Triệu Lan Hương về phòng.
Triệu Lan Hương nói: “Tuy rằng em không có xe, nhưng em có cách kiếm được. Em bán cho anh, nếu anh không có tiền, em có thể cho anh nợ, đợi đến khi anh kiếm được tiền rồi thì trả lại cho em gấp đôi.
Không thể phủ nhận, Hạ Tùng Bách bị mấy lời nói ngu ngốc của bạn gái làm anh sung sướng.
Anh cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, cảm giác được người khác quan tâm rất thoải mái, giống như phơi mình dưới ánh nắng ấm áp vậy.
Trải qua một ngày bôn ba làm lụng vất vả, lại trông thấy bà nội rơi nước mắt, thật ra Hạ Tùng Bách có chút mỏi mệt. Nhưng tối hôm nay, khi nghe thấy người yêu ủng hộ mình vô điều kiện như vậy, trong lòng Hạ Tùng Bách đã thoải mái hơn một chút.
Thấy anh không nóng nảy đuổi người nữa, Triệu Lan Hương dừng một chút rồi nói tiếp: “Sáng mai em cũng phải dậy sớm làm mấy cân bánh ngọt…… Chúng ta đi ngủ trước đi, cũng muộn lắm rồi.”
Cô phá lệ dễ dàng buông tha cho Hạ Tùng Bách, bởi vì ngày mai cô còn phải dậy sớm hơn gà nữa.
Khoảng thời gian trước vội vàng đào mương máng sau đó lại vội thu hoạch vụ thu, rất lâu rồi cô chưa “Làm ăn” vụ nào, tiền trong túi cũng dần dần co lại, vất vả lắm mới có được mấy ngày rảnh rỗi, cô phải tranh thủ làm thêm vài món ăn vặt, tích cóp chút tiền phòng thân cho mình mới được.
Hạ Tùng Bách không nhịn được nhíu mày, nhưng rất nhanh anh đã nói: “Ngày mai cứ để tôi mang bán giúp em đi, sau này tôi đều giúp em, em chỉ cần làm thôi.”
Triệu Lan Hương nghe xong ánh mắt sáng lên, còn cảm thấy ngọt ngào hơn so với uống mật, bán đồ là một việc phải bôn ba khiến người ta mệt mỏi, cô không hề thích chút nào. Xem ra sau khi nịnh Hạ Tùng Bách theo con đường này, cũng không phải không có chỗ tốt, giống như nhặt được “Sức lao động” miễn phí vậy, sau này cô chỉ cần làm không cần phải quan tâm đến chuyện đem bán nữa.
Nghĩ một lúc, Triệu Lan Hương quyết định làm hết túi đậu que mười cân kia, phải tạo một khởi đầu tốt đẹp cho Hạ Tùng Bách mới được.
Làm buôn bán thật ra còn phải dựa vào thiên phú, lần trước mười lăm cân bánh táo đỏ củ mài của cô mới bán được mười đồng năm mao tiền, Hạ Tùng Bách đem bán bánh đậu xanh còn bán tốt hơn cô, cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn cô.
Triệu Lan Hương hoàn toàn không lo anh sẽ không lăn lộn được ở chợ đen, con đường gập ghềnh này còn phải làm quen một khoảng thời gian nữa, chỉ cần anh chịu bước ra một bước đầu tiên thôi, quang cảnh nhà họ Hạ sẽ có thể xoay mình.
Nhưng cô vẫn dặn dò anh một câu: “Em tin anh có thể khiến nhà họ Hạ có cuộc sống tốt hơn.”
“Nhưng phải nhớ kỹ bảo trọng, tiền kiếm lúc nào cũng được, phải chú ý an toàn chú ý và sức khỏe của bản thân.”
Hạ Tùng Bách xoa đầu bạn gái mình, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
……
Ngày hôm sau, Triệu Lan Hương cố nhịn cơn buồn ngủ xuống để bò dậy. Đậu que cô đã ngâm từ đêm hôm trước, sau khi cho vào lồng hấp mềm có thể dùng tay để nhào nặn, lúc này mới có thể bắt tay vào làm bánh đậu que.
Tuy rằng đậu que rất tầm thường, nhưng nó lại là một món ăn vặt trứ danh trong cung thời xưa, được rất nhiều quý nhân yêu thích.
Sau khi hấp chín, đậu que trở nên vô cùng mềm mại có thể khiến cho món bánh đậu que mềm mại hơn bất kỳ món ăn vặt nào khác, hương vị đậm đà, chất bột màu trắng như ngà voi cực kỳ dễ nhuộm thêm màu khác. Triệu Lan Hương đun đậu đỏ thành nước nhuộm vào một chút, bánh đậu que lập tức có màu hồng đẹp mắt, sau khi thêm chút nước khoai lang tím vào, màu tím thanh nhã lập tức hiện lên trên chiếc bánh.
Trong màn đêm cực kỳ yên tĩnh, thi thoảng có từng tiếng nổ “Lốp bốp” nho nhỏ phát ra từ trong bếp lửa, và tiếng nước trong nồi sôi lên ùng ục tỏa khói nghi ngút. Không lâu sau, Triệu Lan Hương mở nắp lồng hấp ra, từng chiếc bánh đậu xanh với ba màu sắc trắng, hồng, tím đã chín.
Làm bánh lúc nửa đêm, dưới ánh đèn leo lắt Triệu Lan Hương chỉ dựa vào kinh nghiệm để trộn thêm đậu đỏ và khoai lang tím vào, lúc lấy ra khỏi nồi cô mới nhìn rõ nhan sắc của nó, không ngờ vẻ ngoài mỗi chiếc bánh lại xinh đẹp bất ngờ.
Cô nếm thử một miếng, vị mềm mại đậm đà, tinh tế trơn trượt, khiến người ta ăn một còn muốn ăn hai, ngọt mà không ngấy. Làm bánh đậu que hoàn toàn không cần thêm chút bột mì nào, hương vị đậu que mềm mại thơm ngon được giữ lại toàn bộ.
Dù sao cũng làm rất nhiều, cho nên Triệu Lan Hương để lại một cân coi như đồ ăn vặt hàng ngày.
Sau khi gói kỹ, cô đưa túi bánh đậu que nặng trĩu cho Hạ Tùng Bách, dặn dò anh: “Để ý an toàn, về sớm một chút.”
Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp, bóng đêm tối mịt mờ khiến khuôn mặt sắc bén của anh có chút ngưng trọng.
“Ừ.”
Sau đó Triệu Lan Hương quay về phòng ngủ nướng, may mà thi thoảng mới làm một lần đem đi chợ đen bán, nếu như mỗi ngày đều phải dậy sớm như vậy, sức khỏe của cô sẽ không chịu nổi.
Cô chùm chăn rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ ngon lành, ngủ mãi cho đến khi mặt trời lên cao, cô mới bị tiếng đập cửa liên hồi đánh thức.
Cô xoa xoa đôi mắt, cho rằng chị Hạ hoặc là Tam Nha gọi cô dậy, nên vội vàng xuống giường đeo dép lê đi ra mở cửa, nhưng không ngờ đứng ngoài cửa lại là hai người Tưởng Mỹ Lệ và Đường Thanh.
Đường Thanh nhìn thoáng qua, lập tức lễ phép quay đầu đi chỗ khác.
Triệu Lan Hương cúi đầu nhìn lại bản thân, lập tức vỗ đầu một cái, rồi quay vào phòng thay quần áo.
Tưởng Mỹ Lệ thở phì phì nói: “Cô đúng là còn lười hơn cả tôi nữa, lao động với cường độ như vậy cũng không thể khiến cô trở nên cần mẫn hơn, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi vẫn còn ngủ à.”
Triệu Lan Hương nói: “Cô tới tìm tôi có chuyện gì?”
Tưởng Mỹ Lệ móc lá thư từ trong ngực ra, sau đó còn nhướng mày trừng mắt, nói: “Này, anh trai tôi viết thư cho cô.”
Chỉ có quỷ mới biết đọc xong lá thư này của anh trai cô ta là thể nghiệm thế nào, Tưởng Mỹ Lệ từng đọc trộm nên hiểu được đôi chút, vừa mở ra xem cô ta đã bị những lời trên đó khiến cho choáng váng phải dụi mắt mấy lần.
Người anh trai lạnh lùng uy nghiêm của cô ta vậy mà lại viết một phong thư theo phong cách mà anh ta chán ghét, coi thường nhất, những lời ngon tiếng ngọt mà thường ngày anh ta khịt mũi coi thường đều xuất hiện trong lá thư đó.
Nếu không phải chữ viết vẫn là nét chữ mà Tưởng Mỹ Lệ quen thuộc , Tưởng Mỹ Lệ chắc phải nghi ngờ có khi nào cô lấy nhầm thư của người khác không.
Tưởng Mỹ Lệ có chút tức giận, nhưng hiếm khi lại không thấy phản cảm. Lần này Triệu Lan Hương có thể vui mừng rồi, cuối cùng cô ta cũng “Bắt được” trái tim anh trai cô.
Tưởng Mỹ Lệ hừ một tiếng nói: “Mau đọc đi, đọc xong thì làm cho tôi một bữa bánh bao… Lời anh trai tôi nói gì đó kia, muốn tôi đổi giọng giọi cô làm chị dâu, con đường này vẫn còn dài lắm.”
Triệu Lan Hương đang đánh răng rửa mặt, nghe thấy câu ấy thiếu chút nữa đã đâm bàn chải đánh răng vào trong yết hầu.
Cô vội vàng nhanh tay hơn, sửa soạn lại bản thân một phen, xua tan dáng vẻ nhếch nhác lúc mới ngủ dậy thay vào đó là dáng vẻ đầy tinh thần. Cô vừa chải đầu vừa nhướng mày hỏi: “Ai bảo cô gọi tôi là chị dâu?”
Phong thư vẫn nằm ngay ngắn trên bàn, cô chưa hề xem, chỉ thờ ơ nói: “Chuyện tôi với anh trai cô đã chấm dứt từ lâu rồi.”
“Trước kia không nói với cô, là vì tôi cảm thấy anh trai cô có thể hiểu được, thấy thái độ tốt xấu của tôi chắc sẽ đoán ra vài phần, không ngờ…” Nói xong cô nhặt lá thư trên bàn lên, trả lại cho Tưởng Mỹ Lệ.
“Anh ta vẫn còn mơ mộng hão huyền như vậy.”