Chương 6. Không có nơi đặt chân
Buổi chiều Triệu Lan Hương quay lại ký túc xá tập thể của thanh niên trí thức, cô và Tưởng Lệ cứ nhìn nhau là thấy ghét. Nên hầm hừ đi múc nước cho mình tắm rửa, rồi ăn cơm bôi thuốc.
Đã một tuần rồi Triệu Lan Hương không rút ra được chút thời gian riêng nào để đi tìm Hạ Tùng Bách. Không phải bởi vì lần đầu tiên tiếp xúc với ông chồng già đã bị đả kích, mà là công việc được phân chia quá nhiều.
Việc đồng áng nặng nhọc đã chiếm hết tinh lực của cô, mỗi khi làm xong việc cô đều mệt đến mức trực tiếp ngã lên giường là ngủ ngay, một chút sức lực để đi thông đồng với ông chồng già cũng không có nữa, chỉ có thể an ủi chính mình bằng cách chép chép miệng nghĩ đến anh vào mỗi tối trước khi đi ngủ.
Thức ăn của thanh niên trí thức thức rất kém, không có chút thức ăn mặn nào cả, thịt vụn cũng không có, mỗi ngày ba bữa đều là bánh bao chay hoặc khoai lang rau xanh, thi thoảng sẽ đổi món thành cháo khoai lang, Triệu Lan Hương còn nói đùa với một thanh niên trí thức cũ trong ký túc xá, đây đâu phải là cháo gạo lẫn khoai lang đỏ, rõ ràng là khoai lang đỏ nấu với khoai lang đỏ, toàn màu vàng của khoai lang ngay cả hạt gạo cũng hiếm thấy.
Cũng may Triệu Lan Hương không dựa vào cơm tập thể, trong tay cô vẫn còn tiền sinh hoạt do cha mẹ cô cho.
Sau một tuần liên tục ở nhà ăn hết ngô lại đến khoai lang, Triệu Lan Hương dự định cuối tuần sẽ đi mua chút thịt, với bột mì về để cải thiện thức ăn.
Triệu Lan Hương uống ừng ực một hơi hết bát cháo khoai lang, cả tuần rồi đều không dính chút váng mỡ nào, cô đã vô cùng thèm thịt rồi.
Chị lớn trong ký túc xá Chu Gia Trân quan sát Triệu Lan Hương một lát: “Chị thấy điều kiện nhà em cũng rất khá, sao không ở lại trong thành phố làm việc, mà chạy đến vùng nông thôn này?”
“Em cảm thấy xây dựng nông thôn mới có thể thực hiện lý tưởng đời mình, mỗi ngày đều phấn đấu không ngừng, vô cùng đáng giá, cho nên em đã đến đây.”
Chu Gia Trân nghe thấy thế bất đắc dĩ cười khổ, người với người đúng là không giống nhau. Nếu cô mà có điều kiện tốt như Triệu Lan Hương thì đánh chết cô cũng không muốn xuống nông thôn.
Tình huống của cô thì khác, sau khi học xong tiểu học muốn ở lại thành phố tìm việc cũng không được, cả nhà đều dựa vào một mình anh trai cô có việc làm chống đỡ. Năm ấy vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh mình, cô đã không do dự chút nào mà xuống nông thôn tự kiếm miếng ăn.
Chu Gia Trân nói: “Em không có sức khỏe, không làm được việc nặng. Ngày mai nếu có rảnh thì em xách cân thịt heo đến nhà đội trưởng, bảo anh ta phân cho em công việc nhẹ nhàng hơn đi.”
Triệu Lan Hương nghe thấy Chu Gia Trân nói thế, thì ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Vâng, cảm ơn kiến nghị của chị.”
Khóe miệng Triệu Lan Hương hơi cong lên, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Đôi mắt như nước trong hồ thu của cô lóe lên một tia sáng, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc đen nhánh mềm mại giống như sa tanh, vô cùng có sức sống, nhìn qua là biết chưa từng phải chịu đau khổ, chưa từng chịu đói.
Khi không làm việc, Triệu Lan Hương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bên dưới là một chiếc váy đen gài, mái tóc dài đẹp tự nhiên rủ xuống như áo choàng. Dáng vẻ rất mộc mạc lại đẹp nao lòng, ăn mặc cũng không phải rất xuất chúng, nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy rất hợp mắt, là kiểu xinh đẹp khó diễn tả thành lời.
Đám nam thanh niên trí thức chỉ cần liếc qua chỗ Triệu Lan Hương một cái, thì mệt nhọc lúc làm việc giống như đều tiêu tán. Cô giống như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp, khiến người khác phải nhìn chăm chú.
Triệu Lan Hương cũng không thích giao tiếp giống những nữ thanh niên trí thức khác, giao lưu cùng với đám nam thanh niên trí thức càng ít ỏi đến đáng thương, cho nên đám nam thanh niên trí thức càng không có cơ hội tiếp xúc với Triệu Lan Hương. Dù sao thì quan hệ nam nữ thời bấy giờ vẫn tương đối bảo thủ, Triệu Lan Hương còn lạnh nhạt như vậy, các đồng chí nam tùy tiện chạy đến bắt chuyện rất dễ bị nghi ngờ có mục đích không tốt.
Lại qua một ngày thứ bảy nữa, cuối cùng đại đội trưởng cũng buông tha cho đám thanh niên trí thức mới xuống nông thôn này, từ sáng sớm Tưởng Lệ đã kết bạn với vài người thanh niên trí thức đi đến quán ăn trong huyện.
Triệu Lan Hương không đi theo, chỉ đi mua năm cân bột mì và một miếng thịt lợn, thêm ba lạng dầu nữa.
Khi cô cầm theo mấy thứ này về đến ký túc xá tập thể thì hai mắt choáng váng, ký túc xá nơi bọn họ ở chỉ trong một đêm đã sụp xuống. Chu Gia Trân cuống quít cầm cái cuốc chạy ra khỏi ký túc xá, nói chuyện mà trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Vẫn may vẫn may, bên trong không có nhiều người lắm, không đổ chết người.”
Triệu Lan Hương trợn mắt há hốc mồm hỏi thăm Chu Gia Trân: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Gia Trân nói: “Hình như là khi Triệu Tứ đuổi heo đuổi nó húc vào tường, nên làm ký túc xá sụp xuống. Vốn dĩ ký túc xá của thanh niên trí thức chúng ta là phòng cũ được sửa sang lại, đã qua nhiều năm lắm trồi. Trong khoảng thời gian này lại mưa nhiều nữa, nên hư hỏng càng nhanh hơn…… Khi chị đang nấu cơm thì đột nhiên sụp xuống, haiz —— tự dưng lại phí mất ba lạng thịt ngon.”
“Chị phải mắng chết Triệu Tứ kia mới được.” Chu Gia Trân tức giận nói.
Vốn dĩ người dân trong thôn rất bài xích đám thanh niên trí thức tới từ trong thành phố này, không làm được việc nặng thì chớ còn ăn lương thực mà không trả tiền, mỗi năm không cống hiến một chút nào đối với sản lượng của đại đội cả, ngược lại còn làm hỏng mất một đống cây giống. Khi nhóm thanh niên trí thức đầu tiên xuống, thôn còn nghèo, không có tiền cho xây phòng mới cho bọn họ, đội trưởng cũ sửa sang lại nhà cũ một lần rồi để cho đám thanh niên trí thức ở lại. Sau đó người dân trong thôn dần dần hiểu ra tính toán của đám thanh niên trí thức ấy, nên không bao giờ bằng lòng bỏ tiền ra xây nhà cho bọn họ nữa.
Vậy phải làm sao bây giờ, Chu Gia Trân và Triệu Lan Hương nhìn nhau một cái, đêm nay không có chỗ nào đặt chân rồi.