Chương 34. Ấn tượng tốt 2
Lúc này cô ta không dám về, trong lòng cũng càng thêm hận Tống Sở.
Chẳng phải bình thường rất dễ dỗ sao? Sao mà lần này lại không giống trước, lại còn hại cô ta thế này.
Tống Sở, cô đợi đó, thù này nhất định cô ta sẽ báo, bàn tay Phương Nguyệt Lan cuộn thành nắm đấm, trong mắt đầy thù hận.
Ở bên kia, Tống Sở chưa biết rằng bản thân lại bị Phương Nguyệt Lan căm ghét rồi.
Có điều biết rồi thì cũng chẳng làm gì được, Phương Nguyệt Lan dám làm càn thêm lần nữa, cô cũng sẽ không để ý mà giở trò với đối phương thêm lần nữa.
Lúc này cô đã đi đến chuồng trâu.
Khi đi vào cô thấy Triệu Địa đang nấu súp trăn, anh hai cô nhìn chằm chằm, vô cùng mong chờ.
Cách đó không xa ngoài ông Lộ trước đây cô từng gặp thì có hai người già nữa.
Một người ngồi ngay ngắn, nhìn có vẻ hơn 50 tuổi rồi. Mặc dù trên người có dấu vết của sự thăng trầm, nhưng đôi mắt lại sắc sảo và khôn ngoan.
Nhìn khí chất và tư thế ngồi của người đó rất giống quân nhân, khiến người ta có cảm giác sừng sững và thành khiết, kết hợp với trí nhớ, Tống Sở đoán chắc rằng người đó là ông của Cố Việt.
Ngồi bên cạnh ông là một ông lão đầu tóc đã bạc, mang kính với khí chất thư sinh, dù cho bị cho là thành phần xấu cũng không khiến sự cao ngạo của ông bị đè nén.
Sau khi Tống Sở đi vào, hai người cũng ngồi chỉnh tề nhìn cô.
Về Tống Sở, bọn họ chưa từng gặp, chỉ là nghe là đầu gấu nổi danh trong thôn.
Đây cũng là lý do vì sao trước đây Tống Sở không đi làm, lại càng ghét chuồng heo chuồng bó, vì thế chưa từng gặp mấy vị này.
Tống Sở cứu người ta ở núi, cùng với chuyện để anh hai của Tống Sở đến nhận thầy và hầm súp trăn, ông Lộ và Triệu Địa đã nói cho bọn họ rồi.
Thêm cả xem ra hiện tại Tống Sở tự nhiên và hào phóng, ánh mắt trong sáng thuần khiết, không hề giống với không bình thường như trong lời đồn.
Xe ra lời đồn làm đau người ta, không hề giả dối chút nào.
“Cháu là Tiểu Tống sao.” Ông Cố nhìn thấy Tống Sở liền nói.
Tống Sở gật đầu cười nhỏ: “Dạ, cháu chính là Tống Sở, cháu chào ba ông.”
Ông Cố thấy cô rất lễ phép, ấn tượng trong lòng tốt thêm mấy phần: “Chuyện ở núi lúc trước cảm ơn cháu nhiều.”
Bọn họ ở chuồng bò với nhau đã hai năm, hai bên đã có tình cảm rất sâu đậm với nhau. Vì thế bọn họ thật lòng cảm ơn Tống Sở đã cứu hai người ông Lộ.
Tống Sở không để ý chỉ cười: “Ông không cần khách sáo đâu ạ, chỉ là dễ như trở bàn tay ấy.”
Cô nói với Triệu Địa: “Chú Triệu, súp trăn thế nào rồi?”
Từ lúc xuống núi, Triệu Địa đã bảo cô gọi như thế.
“Xong rồi đây, mấy phút nữa là đổ ra ăn được rồi.” Triệu Địa cười trả lời.
“Anh hai cháu học thế nào?” Tống Sở vẫn quan tâm chỗ này hơn.
Triệu Địa thật thà nói: “Anh hai cháu có thiên phú ở phương diện này đó, sau này đến học với chú nhiều hơn thì tay nghề sẽ lên thôi.”
Lúc trước, ông ấy bảo anh hai Tống đến thử, phát hiện ra năng lực về bếp núc của anh ta tốt hơn hắn ba tên vong ân bội nghĩa theo học ông, một chút là hiểu rồi.
Đối đãi với ba ông lão cũng khách sao và lễ phép, ấn tượng của ông cũng không tồi.
Có điều ông không biết, vì Tống Sở đã đánh tiếng trước với anh ta phải nhẹ nhàng. Anh hai Tống để có lợi ích trong tương lai nên nói biết co biết duỗi. Nếu không thì nói không chừng anh ta cứ có gì nói nấy.
Lúc Tống Sở ngồi xuống đợi súp trăn, ba người ông Cố lại nói chuyện với cô mấy câu, phát hiện ra cô của hiện tại và trong lời đồn là hai người hoàn toàn khác nhau. Trước đây bọn họ suýt nữa thì tin vào lời đồn.
Súp trăn đã nấu xong, Tống Sở lấy cái nồi to mà mình mang sang bỏ vào gùi, để lại một phần ba cho các ông, đủ để họ ăn đêm.
“Bọn cháu đi trước ạ, sau này có gì ăn cháu lại đưa tới nhờ chú Triệu làm giúp ạ.” Tống Sở đeo gùi lên.
Triệu Địa cười gật đầu: “Không vấn đề gì.”
Đã lâu không xuống bếp, hôm nay hầm một nồi súp trăn khiến ông ấy tìm thấy cảm giác năm đó, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Tống Sở chào ba ông lão một tiếng, sau đó mới đưa anh hai Tống rời đi.