Chương 56. Vừa đấm vừa xoa 2
“Vậy ai đi với cô?” Có người hỏi.
Mặc kệ nói thế nào, chuyện có nguy hiểm, nếu như chỉ chấm công điểm, bọn họ không muốn người trong nhà làm.
Tống Sở biết suy nghĩ của bọn họ, cho nên kinh hãi xong thì bắt đầu ném lợi ích.
“Người đi theo vào núi, tôi cũng không chỉ định ai, mọi người tự nguyện đăng ký.”
Tiếp đó cô chuyển chủ đề nói: “Sau núi có một mảnh lớn cây chè dầu này, không những chỉ có thể làm thỏa mãn vấn đề ăn dầu trong thôn chúng ta, mà tuyệt đối còn dư rất nhiều, cho nên tôi định sẽ ép số dư ra thành dầu và lấy đi đổi thành đồ dùng trong sinh hoạt như vải vóc, quần áo, lương thực, đường, thịt v.v..”
“Hơn nữa chúng ta còn có thể lấy dầu đi đổi đậu nành, lại ép thành dầu đậu nành tiếp tục đi đổi những thứ này, hoa cải dầu trên núi cũng có thể ép dầu, nhà xưởng này một năm bốn mùa đều có thể hoạt động, căn bản sẽ không thiếu dầu.”
“Cho nên người theo lên núi, đã bỏ ra lao động, tôi bảo đảm mỗi tháng nhất định có thể chia cho những thứ dùng dầu để đổi này, những người khác thì đừng mong.”
“Người ở lại phơi xới, bóc hạ trong xưởng ép dầu cũng vậy, mỗi tháng hưởng những thứ dùng dầu để đổi theo lao động.”
Lời này làm cho không ít người dấy lên suy nghĩ, nếu làm việc có thể chia đồ, vậy bọn họ sẵn lòng.
Dẫu sao bây giờ nhà ai mà không thiếu vải vóc, quần áo, đường? Những thứ này dù có tiền không có phiếu cũng mua không được.
“Thật sự có thể đổi? Vậy có thể sẽ làm thành đầu cơ tích trữ?” Có người già lo lắng hỏi.
Tống Sở trả lời: “Chúng ta cũng không phải bán đồ, đổi đồ không phải đầu cơ tích trữ.”
“Vả lại, chúng ta cũng không phải tùy tiện đi tìm chợ đen trong thành phố để đổi, hoàn toàn không phạm pháp. Tôi chuẩn bị đi tìm những đơn vị quốc doanh như xưởng dệt, cục lương thực, xưởng đường v.v.. trong phố huyện kia để đổi, tin chắc rằng bọn họ cũng bằng lòng.”
“Cái gì? Phải đến công xưởng trong phố huyện đổi? Mà người ta có đổi không? Ai đi đổi?” Lại có người hỏi.
Tống Sở chỉ vào chính mình, tự tin nói: “Nếu tôi đã có thể đem máy ép dầu về, lẽ nào còn không thể lấy dầu đi đổi đồ? Đợi sau khi vào nề nếp, tôi còn sẽ sắp xếp người chuyên đi làm chuyện này, cũng có thể chia đồ làm thù lao.”
Mọi người vừa nghĩ như vậy cũng đúng, máy ép dầu cũng không phải dễ làm, công xã khác không làm được, còn Tống Sở làm được rồi.
Bởi vì cái gì? Còn không phải vì nhà cô có người ở trong thành phố sao, nghe nói trong nhà cô vợ mà anh ba lấy đều là cán bộ nữa.
“Vậy đăng ký có yêu cầu gì không?” Có một người đàn ông trong nhà nhiều con lại khá nghèo không khỏi lay động.
Nếu thật sự có thể chia đồ, vậy anh ta làm, thật sự có thể cải thiện cuộc sống trong nhà, làm cho mỗi đứa con một bộ quần áo cũng tốt!
Tống Sở trả lời: “Những người muốn đi cứ đến chỗ đại đội trưởng bên đó đăng ký trước, tôi chỉ cần chín người lên núi, tới trước được trước đến khi nào đăng ký xong.”
Cô nhắc nhở: “Sau này chia đồ, nếu ai đố kỵ muốn vào đội ngũ nữa, e là không dễ.”
“Tất nhiên, điều kiện trước tiên là người đăng ký có thể chịu cực chịu khổ, chớ nên có ý trốn việc, giở thủ đoạn, tôi sẽ đích thân giám sát.”
Cô vừa nói như vậy, những người vốn có chút dao động đã khẩn trương lên, chỉ cần chín người thôi, sau này nếu thật sự chia đồ, tự mình không đi, vậy không phải chịu thiệt sao?
“Tôi đăng ký.”
“Tôi cũng đăng ký.”
Tống Sở xua tay: “Đừng nói với tôi, một lát tự các người đi tìm đại đội trưởng đăng ký, cán bộ trong thôn cùng nhau sàng lọc người.”
“Còn những công việc khác trong nhà máy ép dầu cần ba người phụ nữ nữa, ngày thường làm việc nhanh nhẹn, chịu khó là được.”
“Cũng đừng làm chậm trễ công việc, lúc có thể tan ca và nghỉ ngơi buổi trưa thì tranh thủ làm, người có suy nghĩ cũng đến tìm đại đội trưởng đăng ký.”
Dưới bầu không khí lúc trước Tống Sở cố tình thổi phồng, mọi người vừa nghe thấy đã kích động ngay, từng người mong muốn bây giờ đi tìm đại đội trưởng đăng ký, chỉ sợ bản thân đến muộn một bước.
Quả nhiên sau khi sợ hãi, ném ra lợi ích, vừa đánh vừa xoa, mọi người đều không thể ngồi yên.