Chương 26: Đừng Sợ
Có khả năng là nghe lời này quá nhiều, Lục Cương Quốc suýt thì giậm chân: “Cô ở nhà, cô ở nhà, cô đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Cô ở nhà sống không tốt là vấn đề của cha mẹ cô, liên quan quái gì đến em gái tôi? Ai kêu cô không đầu thai thành em gái tôi.”
Điền Kim Hoa: “...”
Lời này hơi có lý.
Phi, dù sao cũng không đúng, có con trai tại sao không thương con trai?
“Còn nữa, cô cũng không thèm nhìn xem mình lớn lên thế nào, em gái tôi lớn lên thế nào.”
Lục Cương Quốc hừ một tiếng: “Em gái tôi từ nhỏ đã là cục bột nhỏ, ngoan ngoãn lại nghe lời.
Còn cô thì sao, cho dù đầu thai thành em gái tôi thì mấy đứa làm anh như chúng tôi cũng chưa chắc đã thích cô đâu.”
“...”
Điền Kim Hoa tức đến run người.
Cô ta trở mình quay lưng vào tường.
Lục Cương Quốc sửa xong cái xẻng của mình, nhìn thấy Điền Kim Hoa vẫn còn lười nhác trên giường: “Sắp phải ra đồng rồi, sao cô còn nằm đó?”
“.
.
.
Em thấy không thoải mái.”
Cô ta còn đang đói đây này.
“Không thoải mái cái gì, mau theo tôi ra đồng, bớt giở trò gian trá đi.”
Lục Cương Quốc nhìn thấy Điền Kim Hoa là thấy phiền.
Trước khi kết hôn, Điền Kim Hoa là một người giỏi giang ngoài đồng, suýt chút nữa bị nhà họ Điền bán cho người góa vợ hơn bốn mươi tuổi làm vợ kế.
Vì vài nguyên nhân nào đó mà anh ta dần dần thấy thương xót cho người phụ nữ này, tốn sinh lễ cao mới lấy về được.
Trước khi kết hôn rõ ràng đã nói hai người sẽ sống cuộc sống rất tốt.
Kết quả sau khi kết hôn sinh được con trai, cô ta lại hoàn toàn thay đổi, một nửa chuyện bẩn thỉu trong nhà đều là cô ta làm ra.
Lục Cương Quốc lạnh mặt: “Có phải cô không muốn sống chung nữa không?”
Bình thường có gì không tốt mà cứ nhất định phải làm nhiều chuyện như vậy.
Không chỉ coi thường con gái mà còn bắt nạt em gái anh ta.
Anh thật sự chịu đủ rồi.
Điền Kim Hoa không ngờ Lục Cương Quốc sẽ nói ra lời này, vừa định bật khóc thì bên ngoài truyền tới giọng của Lục Giai Giai: “Chị hai, chị ra ngoài giúp Tiểu Viên gội đầu đi.”
Nước đổ xong rồi, xà phòng cũng lấy ra rồi.
Sau khi làm xong những chuyện này Lục Giai Giai mới phát hiện ra, vết thương sớm nứt toác ở tay mình bây giờ vất vả lắm mới kết vảy, không thể đụng nước.
Nhìn thấy bím tóc nhỏ của Tiểu Viên đã bị tháo ra, cô chỉ đành gọi mẹ đứa trẻ tới.
“Em gái tôi kêu cô kìa, còn không đi mau.”
Lục Cương Quốc sa sầm mặt mũi.
Điền Kim Hoa biết mình còn ngang ngạnh nữa thì chỉ sợ Lục Cương Quốc thật sự sẽ ly hôn với mình, nên vội vàng ra khỏi cửa.
Cô ta giống như người không có chuyện gì hỏi: “Em gái, sao thế?”
“Chị giúp Tiểu Viên gội đầu đi.”
Lục Giai Giai chỉ vào chậu.
Điền Kim Hoa liếc mắt nhìn đứa con gái, nói: “Mới gội nửa tháng, vẫn còn sạch thây, còn nữa, lỡ như cảm mạo thì phải làm sao?”
Cũng không biết có phải trong lòng còn giận dữ hay không mà cô ta kéo Lục Viên tới: “Bây giờ cô con đang bệnh, đứa nhỏ nhà con thật không có lương tâm, còn dám làm phiền cô út của con.”
Con gái còn nhỏ mà sức của Điền Kim Hoa lại lớn, Lục Viên không đứng vững ngã cái oạch ra đất.
Lục Viên không ngờ Điền Kim Hoa đột nhiên ra tay với mình, lúc ngã xuống đất còn trừng to mắt nhìn, có hơi ngẩn người.
Cô bé mím môi, đôi mắt lập tức đỏ hoe, muốn khóc nhưng vẫn nhịn lại.
“Chị làm gì đấy…”
Lục Giai Giai không ngờ Điền Kim Hoa lại bất chợt ra tay, cô theo bản năng muốn đứng dậy đỡ Lục Viên nhưng cổ chân truyền tới cơn đau nhức, lập tức ngã thẳng xuống đất, cô chống chân mình, đau đến mức vẻ mặt vặn vẹo.
Lục Giai Giai dùng sức đỡ Lục Viên dậy, cô cắn răng nhịn đau: “Không sao, đừng sợ.”
Lục Viên rúc vào lòng Lục Giai Giai, trong mắt có nước nhưng lại nhịn về.
Lục Giai Giai nhìn mà đau lòng vô cùng, đứa trẻ thiếu tình yêu thương luôn hiểu chuyện từ rất sớm.
“Em gái!”
Lục Cương Quốc nghe thấy động tĩnh nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa ra cửa đã thấy Lục Giai Giai ngã trên đất.
Trương Thục Vân cũng vội chạy ra khỏi bếp.
Điền Kim Hoa lùi lại vài bước, với địa vị của Lục Giai Giai ở nhà, mẹ chồng và cha chồng của cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.