Chương 47: Ngã
“Tôi cũng chỉ có thể giúp anh đến đây thôi, anh còn không đi tôi sẽ gọi anh tư của tôi tới đánh anh đấy.”
Lục Giai Giai ôm sổ ghi chép màu đen trong lòng nhưng ngón tay cô vừa trắng vừa dài, trên đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhạt, có khả năng là được màu đen làm nền nên trông càng thêm trắng trẻo mọng nước.
Đôi mắt của Châu Văn Thanh nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai không chớp.
Trước đây mỗi lần Lục Giai Giai nhìn thấy anh ta đều léo nhéo không ngừng, trong mắt chỉ toàn là ngưỡng mộ và tôn sùng, anh ta ngoại trừ ghét bỏ ra vẫn là ghét bỏ, hoàn toàn không có thời gian quan sát cẩn thận Lục Giai Giai.
“Còn chưa đi!”
Lục Giai Giai trừng mắt nhìn anh ta.
Châu Văn Thanh không ngờ bản thân mình dịu dàng thì Lục Giai Giai lại bắt đầu hung dữ.
Anh ta quay người rời đi, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
Lục Giai Giai cố tình kêu anh ta sửa sổ ghi chép, trong lòng cô vẫn có anh ta chẳng qua là đổi một cách khác mà thôi.
Không ngờ bây giờ cơn ghen của Lục Giai Giai lại lớn như vậy… thật phiền phức.
Lục Giai Giai đợi người biến mất khỏi phòng mới mở quyển sổ ra, nhìn ngày tháng bên dưới mà cười.
Cô có thể trực tiếp báo cáo Châu Văn Thanh ăn hối lộ làm trái pháp luật, nhưng cha Lục là đại đội trưởng cực có khả năng vì giám sát không nghiêm mà bị liên lụy.
Mà trước đây cô theo đuổi Châu Văn Thanh dữ như vậy chỉ sợ cũng sẽ bị điều tra.
Dù sao động cơ gây án chính là vì yêu sinh hận.
Lục Giai Giai biết rõ xã hội bây giờ không ổn định, cô cũng không dám coi thường chỉ số thông minh của những nhân viên điều tra đó.
Dùng một tên cặn bã như Châu Văn Thanh đổi lấy tương lai của cả gia đình bọn họ, Lục Giai Giai không dám cược.
Nhưng đợi chuyện giữa cô và Châu Văn Thanh nhạt dần đi, có ngày tháng sửa đổi bên dưới có thể giảm bớt nghi ngờ của bên trên đối với nhà họ Lục rất nhiều.
Về phần hình phạt của Châu Văn Thanh, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi… Lục Giai Giai liếc mắt nhìn mặt trời nóng rực bên ngoài.
Không phải sợ nhất là làm ruộng sao? Ngược lại cô muốn xem anh ta sẽ khổ sở thành cái dạng gì.
Mùa hè ban ngày thường dài, tám giờ tối trời mới tối đen, bảy giờ là thời gian tan làm ở thôn Tây Thủy, nhưng sáu rưỡi Tiết Ngạn đã vào phòng.
Dáng người của anh vốn cao, khi cặp chân dài bước tới chỗ Lục Giai Giai mang theo áp lực mãnh liệt.
Đối diện với đại lão tương lai, Lục Giai Giai bất chấp khó khăn mở sổ ghi chép: “Ừm, nông cụ đặt ở nơi đó là được, hôm nay được mấy công điểm?”
Tiết Ngạn không đáp lời, trực tiếp đặt một quả trứng gà lên bàn, giọng nói của anh rất trầm: “Tôi không cần.”
Lục Giai Giai nhìn quả trứng gà đó với vẻ ngơ ngác, vừa rồi cô nhân lúc Tiết Ngạn bế mình đi vệ sinh đã lén nhét vào trong túi anh.
“Nhưng đây chính là thứ duy nhất em có thể lấy ra được lúc này.”
Lục Giai Giai ngẩng đầu, hiện tại trong tay cô chẳng có một xu tiền nào cả, cũng chưa từng để người khác cứu mình nên cô thật sự không có kinh nghiệm trong chuyện báo đáp ơn cứu mạng này.
Cô gái mới mười bảy tuổi mím môi, dường như cô mới là người chịu thiệt thòi.
Đôi mắt của Tiết Ngạn u ám: “Cha mẹ cô đã giúp cô trả nhân tình, sau này đừng làm loại chuyện khiến người hiểu lầm này nữa.”
“… Vâng.”
Lục Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, nếu đại lão đã nói như vậy, sau này công thành danh toại chắc chắn sẽ không báo thù cô đâu.
Lục Giai Giai lén nhìn Tiết Ngạn, vừa định hỏi: “Còn đăng ký…”
“Bốp…” Trước mắt cô xẹt qua một tàn ảnh, một giây sau: “Á á á á…”
Cả người cô lập tức lùi về sau, cái ghế phát ra tiếng ma sát trên đất, cô khập khiễng chạy về phía Tiết Ngạn: “Có… có rắn…”
Ai có thể nói cho cô biết tại sao trên nóc nhà lại có rắn rớt xuống không.
Mắt thấy người đã sắp ngã, Tiết Ngạn duỗi tay đỡ cô, ngón tay vừa chạm vào một chút mềm mại cả người đã giống như bị điện giật lập tức rụt lại, sống lưng căng chặt.
Lục Giai Giai ngã lên người Tiết Ngạn, cô túm lấy áo anh theo bản năng để giữ thăng bằng.