Chương 5: Nguyên Chủ
“Con không gả cho Châu Văn Thanh!”
Lần này Lục Giai Giai nói càng rõ ràng hơn, cuối cùng cô kéo áo mẹ Lục: “Mẹ, con khát.”
“Ôi, đúng đúng, khát nước…” Mẹ Lục kinh ngạc vài giây sau đó quở trách con trai và con dâu ở phía sau: “Không nghe thấy em gái mày muốn uống nước sao, đứa nào cũng như điếc hết cả, cái thứ đần độn, sinh ra toàn để đòi nợ!”
“Vâng vâng.”
Chị hai Điền Kim Hoa vội vội vàng vàng chạy vào nhà bếp rót một bát nước.
Vừa vào phòng đã bưng tới trước mặt Lục Giai Giai với vẻ gần như là nịnh nọt: “Em gái, uống nước đi.”
Điền Kim Hoa ở nhà so đo tính toán, nham hiểm lén giở thủ đoạn nhất, hôm nay lại chủ động giành việc làm như vậy khiến chị cả Trương Thục Vân cảm thấy kỳ lạ.
Mẹ Lục không để ý nhiều như vậy mà đỡ con gái ngồi nửa người.
Điền Kim Hoa vội vàng đặt bát lên cái bàn nhỏ bên cạnh, lại từ bên cạnh giúp đỡ lưng: “Em gái cẩn thận.”
Lục Giai Giai biết Điền Kim Hoa thích hai lòng, nguyên chủ tính cách ngay thẳng lại không thích cáo trạng, thường bị cô ta lén lút nói vào nói ra.
Trong lòng Lục Giai Giai cũng biết tại sao Điền Kim Hoa lại chủ động như vậy, đơn giản là sợ cô nói ra chuyện ngày hôm qua.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa với vẻ khen ngợi, ai đối xử tốt với con gái bà ta thì cho người đó sắc mặt tốt.
Bà ta muốn liếc mắt nhìn vợ con trai cả là Trương Thục Vân.
Sao lại không có mắt nhìn thế chứ, không nhìn thấy con gái tôi bị thương nặng như vậy sao?
Chị cả Trương Thục Vân cũng không ngốc, vội vàng đáp: “Mẹ, em gái chắc chắn đói rồi, để con bưng cháu đã nấu và bánh trứng gà nướng xong qua đây.”
“Mau đi.”
Vẻ bất mãn trong mắt mẹ Lục tiêu tan đi rất nhiều.
Điền Tiểu Mai có được ánh mắt tốt của mẹ chồng, ngược lại cười với vẻ hơi chột dạ.
Cô ta biết bà mẹ chồng này của mình bao che khuyết điểm cỡ nào, đặc biệt là với cô em chồng, hoàn toàn không nói đạo lý.
Nếu để mẹ chồng của cô ta biết vì cô ta mà Lục Giai Giai mới chạy lên núi, chắc chắn sẽ lột một tầng da của cô ta xuống.
Mà Lục Giai Giai thân là nhân vật chính không rảnh để ý đến trò mờ ám của người khác, trong mắt cô chỉ có bát nước đó.
Thậm chí cảm thấy động tác của bọn họ quá cẩn thận làm chậm trễ việc uống nước của cô.
Mẹ Lục thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Giai Giai, mí mắt nhảy lên, bĩu môi, dặn dò Điền Kim Hoa: “Nhà thằng hai, còn không đi lấy thìa.”
Điền Kim Hoa bừng tỉnh: “Đúng, đúng, là con hồ đồ, con đi lấy ngay đây.”
Mẹ Lục ôm Lục Giai Giai: “Con gái, lát nữa mẹ đút cho con.”
“Không cần, giúp con bưng qua đây đi ạ.”
Lục Giai Giai nôn nóng, gằn từng chữ một với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Mẹ Lục trực tiếp từ chối: “Không được, để mẹ đút, con nghe lời mẹ đi.”
Lục Giai Giai khát lâu như vậy nếu tùy tiện cho cô uống một bát nước sẽ rất dễ bị sặc, nên chỉ có thể uống từ từ.
Mẹ Lục dỗ cô như dỗ trẻ con, Lục Giai Giai rất ngại ngùng, dù sao cô cũng mười bảy tuổi rồi.
Thật ra, ở thời đại ăn cơm cũng không được no này, Lục Giai Giai thật sự đã rớt vào trong một ổ phúc.
Bên trên có bốn anh trai, cha mẹ lại cực kỳ thương yêu cô, không cần lo ăn lo mặc.
Nếu cô an phận, cả đời này cũng sống không quá tệ.
Điền Kim Hoa chạy qua, trong tay cầm một cái thìa, mẹ Lục nhận lấy múc từng thìa nước đút đến bên miệng Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai vội đến mức trong mắt phun ra lửa, nhưng lại không có cách nào cả.
Mẹ Lục quanh năm ra đồng lao động, chỉ một bàn tay có thể giữ chặt cô không nhúc nhích được.
Lục Giai Giai…
Cô bị cưỡng chế từ từ uống hết hai bát nước như vậy, cổ họng vẫn vô cùng khàn như cũ nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
Vừa uống nước xong, chị cả Trương Thục Vân đã vội vội vàng vàng từ bên ngoài bưng cơm tới.
Gạo được đun trên lửa nhỏ rất lâu, bên trên có một lớp màng, vừa mềm vừa thơm, càng đừng nói đến bánh trứng gà.
Ở thời đại này trứng gà cực kỳ quý giá, phụ nữ mang thai ở cữ có thể một ngày ăn một quả trứng gà cũng xem như cuộc sống không tệ.
Bột mì chỉ khi năm mới mới có thể nếm thử một miếng, những thời điểm khác đều ăn bánh ngô.