Chương 8: Cô Hại Anh
Không ai hiểu Lục Giai Giai bướng bỉnh cỡ nào bằng ông ta, lần trước vì không gả cho tn mà trực tiếp nhảy sông, dưỡng vài ngày mới bình thường lại.
Nếu như lại thêm lần nữa, ngộ nhỡ không cứu được thì phải làm sao?
Mẹ Lục cũng phản ứng lại, bà ta ôm vai Lục Giai Giai: “Ông nó, ông nói nên làm thế nào đây? Nhà họ Tiết nghèo rớt mồng tơi, ngay cả cơm còn không có mà ăn, nếu như Giai Giai gả qua đó không chỉ phải làm việc đồng áng mà ngay cả cơm cũng không được ăn no, ông tuyệt đối không thể để con bé gả cho nhà họ Tiết được.”
Lục Giai Giai cũng có hơi mơ hồ.
tn thoạt nhìn vô cùng khó ở chung, anh còn ghét cô nữa.
Cô gả cho tn còn không phải là lấy oán trả ơn sao?
Cũng không thể cứu cô rồi còn phải ở với cô cả đời được.
Hơn nữa, bây giờ là năm bảy mươi tư, thời đại khó khăn này qua đi rồi, người giống như tn nói không chừng có thể bộc lộ tài năng, tương lai rộng mở.
Với năng lực của anh, chịu đựng thêm hai năm nữa chắc chắn có thể lấy được một cô vợ dịu dàng thục đức.
Cô vẫn đừng nên hại anh thì hơn.
Cha Lục gõ tẩu thuốc lên bàn, đổ tàn thuốc bên trong ra, ông ta liếc mắt nhìn Lục Giai Giai vẫn còn đang ngây người: “Tôi thấy nên để con nhỏ chịu khổ, gả cho tn còn tốt hơn là gả cho Châu Văn Thanh đó, ngay cả xô nước còn không bê nổi.”
Ngược lại ông ta không dám nói chuyện quá khó nghe vì sợ đột nhiên con gái xù lông nhím cãi nhau với mình.
Nhưng lần này, Lục Giai Giai rất yên tĩnh, cô đáp: “Cha, chết một lần con cũng hiểu ra rồi ạ, Châu Văn Thanh đang cố tình lừa con, con cũng không còn thích anh ta một chút nào nữa, ngược lại, con còn cảm thấy anh ta không phải người tốt.”
Nguyên chủ quả thật rất đáng giận nhưng cũng có nguyên nhân Châu Văn Thanh ở bên cạnh dẫn dụ nữa.
Cha Lục có hơi không tin: “Thật sự không thích?”
Lục Giai Giai lắc đầu một cách kiên định: “Không thích, cha, sau này cha đừng cho anh ta đãi ngộ đặc biệt nữa, hơn nữa, anh ta đã làm nhiều việc nhẹ như vậy, những việc nặng nhọc cũng nên đến lượt anh ta làm rồi, cũng không thể để anh ta chiếm hết lời được, đúng không?”
Cha Lục còn muốn nói vài câu nhưng lại bị mẹ Lục trừng mắt nhìn.
Mẹ Lục ôm cục bảo bối, trong lòng lại thì thầm với cha Lục.
Vất vả lắm con gái mới hạ quyết tâm từ bỏ thằng công tử bột chân yếu tay mềm đó.
Sao thế, hỏi tới hỏi lui cứ nhất định muốn con gái thừa nhận nó đang hư tình giả ý sao?
Thiệt tình!
Lão già, sao càng ngày ông càng không có nhãn lực thế nhỉ?
Cha Lục thở dài một hơi, lấy sợi thuốc từ trong túi áo nhét vào đầu hút, rồi châm lửa hút một hơi.
Lục Giai Giai không dám ho he tiếng nào, trước đây nguyên chủ quá điên cuồng vì Châu Văn Thanh, bây giờ người ta không tin cô cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.
Cô tiếp tục ăn bánh trứng gà, hiện tại động tác chỉ hơi lớn một chút cũng sẽ cảm thấy chóng mặt, chỉ sợ cơ thể thật sự đã gắng gượng đến cực điểm rồi.
Cô nhất định phải hồi phục thể lực nhanh nhất có thể và sống tiếp mới được.
Điền Kim Hoa lén lút đi ra khỏi mái hiên, vừa vặn gặp Lục Cương Quốc.
Sắc mặt của Lục Cương Quốc thay đổi, cưỡng chết kéo Điền Kim Hoa vào phòng, sắc mặt của anh ta u ám: “Em đang nghe lén gì dưới hiên phòng của em gái anh?”
“Không… không phải vì em quan tâm em gái, chỉ sợ em ấy lại bị Châu Văn Thanh lừa hay sao?”
“Chuyện của em gái em đừng quản, cha mẹ sẽ xử lý!”
“Còn không phải em sợ con bé lại lấy đồ trong nhà cho Châu Văn Thanh sao? Anh cũng biết bây giờ lương thực quý giá bao nhiêu, em chỉ nghĩ cho cả gia đình chúng ta thôi.”
Điền Kim Hoa bĩu môi.
Hai vợ chồng già đã bị lừa tới tây thiên rồi, còn không phải cứ dung túng cho Lục Giai Giai làm loạn mãi hay sao.
“Em gái lấy chút lương thực thì đã sao? Em đừng quên hai năm khổ nhất nhà chúng ta đã trải qua thế nào? Nếu không phải có em gái thì bốn đứa con của chúng ta có thể sống được sao?”
Lục Cương Quốc vừa nói vừa lau nước mắt.
Vài năm trước khi nghèo nhất, người nào cũng túng thiếu đến mức không thể ăn no bụng, người lớn thậm chí còn chết đói, càng đừng nói đến trẻ con.
Cũng là khi đó Lục Giai Giai vào đoàn văn công có trợ cấp và phiếu lương, đều giao hết về nhà mà không để lại cho mình một xu.