Chương 37 - Thế tử Quốc Công không muốn cưới vợ 3
Thế tử Quốc Công không muốn cưới vợ 3
Người ta hay nói thỏ khôn đào ba hang, nhưng không ngờ bọn sóc và sóc chuột trong rừng này cũng thông minh đánh lạc hướng con người như thế, trông mấy hốc cây trên thân như thế chứ thật ra trong đó có rất ít thức ăn, cái này cũng là chuyện cơ thể này phát hiện ra hồi năm trước.
Tần Thanh Man lấy một phần ba hạt dẻ trong hốc rồi mới phủ hốc cây lại như cũ.
Tuy chỉ dùng tuyết phủ lại nhưng sau trận tuyết rơi tiếp theo thì những dấu vết con người để lại nơi này sẽ bị gió tuyết thổi qua xóa sạch sẽ, số thức ăn tích lũy này cũng sẽ đợi được đến chủ nhân thật của nó về.
Ra quân thắng lợi như thế này, Tần Thanh Man rất hài lòng mỉm cười, sau đó đi đến một hốc cây khác.
Đương nhiên, cô càng đi càng xa.
Cơ thể này vừa nhát vừa có da mặt mỏng, cô ấy không dám cướp đồ của những người dân khác, thường ngày mọi thứ cô ấy có đều do cố gắng kiếm về. Hôm nay, Tần Thanh Man cũng chẳng khác, cô không muốn tranh giành, cũng không muốn mấy bà thím xấu xa như Chu Hồng Hà cướp mất hạt dẻ.
Nhưng càng sợ cái gì sẽ gặp cái đó, Tần Thanh Man vừa mới đi chưa đầy một trăm mét đã nghe giọng nói của đám Chu Hồng Hà.
"Tôi nhớ con nhỏ Thanh Man kia đi qua đường này, mấy người nhìn đi, dấu chân còn trên mặt đất, chúng ta đi theo dấu chân đi."
Chu Hồng Hà rất tự tin dẫn nhóm đi trước.
"Không ngờ rất nhiều hốc cây đều trống rỗng hết, xui quá mà."
Giọng này là tiếng bà thím ba Lý Mỹ Na của Tần Thanh Man.
"Tôi thấy tại mọi người lấy ác quá, năm trước có mấy nhà đói cùng cực nên không nghe quy tắc mà đào sạch hốc cây lên, thậm chí lấy hết không chừa hốc cây nào. Chuyện đó làm xong, hậu quả năm nay phải hứng chịu đấy, đám sóc và sóc chuột sợ chạy hết, đào thức ăn cái rắm gì nữa." Thím tư Diêu Xuân Anh tức giận mắng.
Cũng vì thế nên túi vải trong tay bà ta như mềm xèo, chẳng có chút gì.
Tần Hương nghe ba chị dâu càm ràm xong, gương mặt cũng cực méo mó, bà ta cũng đào được rất nhiều hốc cây nhưng lại không thu hoạch được hạt nào.
"Tôi thấy những người khác trong thôn cũng không đào được đâu, mọi người đã kết nhóm đi ra hướng xa hơn, chúng ta đuổi theo con bé Thanh Man kia, năm ngoái nó thu hoạch nhiều lắm, ai biết đâu năm nay nó cũng may mắn như vậy thì sao."
Mỗi khi Chu Hồng Hà động đến Tần Thanh Man, lập tức lại tính kế xấu xa.
Con ngươi của Tần Hương đảo lại, đồng ý với Chu Hồng Hà: "Con nhỏ Thanh Man năm trước lén chúng ta đến nơi hoang vắng, nó nhát gan như thế chắc chắn sẽ đào hốc cây theo đúng quy định, hốc cây của mấy con sóc con bé đào kia chắc chắn sẽ không chuyển đi."
"Nhanh, đuổi sát vào."
Đám người Chu Hồng Hà mất nửa tiếng đồng hồ vẫn tay trắng nên đành gấp gáp đuổi theo dấu chân của cô hơn.
Đất tuyết phủ, dưới tình trạng tuyết vẫn chưa rơi nên dấu chân không che giấu được.
Tần Thanh Man nghe được lời nói của đám bà thím kia cũng không rời đi, có đi cũng vô dụng, nếu không giải quyết mấy người này thì cô cũng phải may áo cưới cho đám người khác, một địch bốn, cô không đủ sức đánh lại.
"Đợi một lát, Thanh Man đã đào nơi này rồi."
Đám Chu Hồng Hà dừng lại trước chỗ Tần Thanh Man mới đào.
"Dưới đất?" Giọng của Tần Hương đầy ngạc nhiên.
"Dưới cây cũng có hốc, chúng ta đào lên xem." Chu Hồng Hà tham lam ngồi xổm xuồng đào lớp tuyết lên, những người khác cũng vội vã ngồi xuống đào cùng.
Chưa đầy một phút, hốc cây được Tần Thanh Man vừa lấp lại đã xuất hiện trước mắt đám Chu Hồng Hà.
Đám Chu Hồng Hà thấy số lượng hạt cứng trong hốc cây rất nhiều, lập tức bật cười.
Họ vừa cười vừa nhặt hết sạch hạt dẻ trong hốc cây lên, đám này còn biết chia đều, nhưng vẫn không để lại một xíu nào cho chủ nhân của mấy hạt dẻ này.
Đám Chu Hồng Hà lấy hết đống hạt này chưa đã, còn đưa mắt nhìn vào hốc cây.
Trên cây còn có vài cái hốc nhỏ.
Tần Thanh Man đứng nơi xa thấy đám Chu Hồng Hà chỉ toàn tham lam, mặt cũng lạnh đi.
Tần Thanh Man nhìn cái túi vải trong tay rồi xác định một nơi khác chậm rãi rời đi xa, đồng thời trong tay cô cũng nắm một hạt dẻ, cô đang muốn dạy cho mấy mụ có lòng tham không đáy như Chu Hồng Hà một bài học.