Chương 47 - Lần đầu ở cùng nhau 2
Cuối cùng vẫn là Tần Thanh Man phá vỡ sự yên tĩnh trong chòi, “Đồng chí Vệ, bánh bao chúng ta mỗi người một cái, điều kiện nơi này đơn sơ, chúng ta chấp nhận ăn một bữa.”
“Được, cô ăn trước đi.”
Vệ Lăng nhìn cái nồi duy nhất cuối cùng gật đầu, sau đó đem nồi đẩy tới trước mặt Tần Thanh Man.
Mặt Tần Thanh Man trong nháy mắt đỏ lên.
Cô không có ý đó!
Nhưng lúc này giải thích hình như lại có chút không thích hợp, cuối cùng cô cúi thấp đầu bưng nồi ăn cơm, lúc ăn cơm cực kỳ cẩn thận, một nồi cơm bị cô chia làm hai, một phần nhiều, một phần ít, cô ăn chính là một phần sáu.
Đôi đũa xoay quanh một phần sáu, cố gắng không vượt quá giới hạn.
Nhai kỹ nuốt chậm, hơn mười phút sau, Tần Thanh Man ăn xong bánh bao trước, nhưng phần cơm thuộc về mình trong nồi còn thừa chút ít, cô đã đánh giá cao sức ăn của mình, lại ăn không hết.
“Để tôi.”
Vệ Lăng vẫn chú ý Tần Thanh Man, thấy tốc độ ăn cơm của cô càng ngày càng chậm, vẻ mặt còn có chút khó xử, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên, sắc mặt hắn bình tĩnh cầm nồi qua ăn.
Nhìn thấy Vệ Lăng ăn phần cơm còn lại của mình, Tần Thanh Man mặt càng đỏ hơn, tiểu nhân trong đầu đang không ngừng gào thét chói tai.
Vệ Lăng lại ăn nước miếng của cô!
Cô vừa mới cố ý dùng đũa chia cơm trong nồi chính là vì phòng ngừa loại tình huống xấu hổ hiện tại này, nhưng Vệ Lăng nhận lấy nồi liền đem tất cả cơm quấy quấy mở to mồm ăn, đây có tính là hai người hôn gián tiếp hay không.
Tần Thanh Man vừa nghĩ như vậy, cô cảm thấy mặt càng nóng.
Căn bản cũng không dám nhìn Vệ Lăng, chỉ có thể chuyển ánh mắt sang một bên, cứ như vậy, cô cũng liền bỏ qua vành tai đỏ rực của Vệ Lăng.
Cùng một nồi làm bát ăn cơm, không chỉ có Tần Thanh Man xấu hổ, trong lòng Vệ Lăng cũng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng.
Loại chuyện phá bỏ lễ pháp này đối với hắn mà nói có ý nghĩa cực lớn, cũng bởi vì bữa cơm này, ở trong lòng hắn đã hạ một quyết định nào đó.
Vệ Lăng kiếp trước là thế tử quốc công, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, vị giác cực kỳ nhạy bén, tuy rằng có thể ăn cơm tập thể trong quân doanh nhưng càng thích ăn thức ăn ngon, giờ ăn được bánh bao cùng cơm ngô Tần Thanh Man làm, hắn đột nhiên có cảm giác mơ về kiếp trước.
Loại cảm giác này làm cho hắn hạnh phúc.
Một nồi cơm lớn Vệ Lăng không đến mười phút liền ăn sạch sẽ, hắn đã lâu cũng không được ăn cơm hợp khẩu vị như vậy.
Cho dù là cơm rau dưa, hắn ăn cũng vô cùng thỏa mãn.
“Đồng chí Vệ, thu dọn một chút, sắc trời không còn sớm, chúng ta xuống núi đi.” Trơ mắt nhìn Vệ Lăng ăn xong hơn nửa nồi cơm, Tần Thanh Man đã không còn khẩn trương như vậy, sau khi nói xong cũng rất tự nhiên tiếp nhận nồi trong tay Vệ Lăng, bưng ra ngoài chòi dùng tuyết đọng lau sạch sẽ mới xách về.
Trong lúc Tần Thanh Man bận rộn, Vệ Lăng cũng từ ngoài choài lăn một quả cầu tuyết to bằng quả bóng rổ trở về, quả cầu tuyết đặt trên củi đang cháy, không đến một phút đống lửa đã tắt hoàn toàn.
Tần Thanh Man kiểm tra chòi một chút, thấy không bỏ sót mới nói: “Bắp trong vại không còn, lần sau lên núi phải bổ sung.”
Kiếp trước cô từng xem qua phim phóng sự, biết trong núi lớn Đông Bắc sẽ có chòi nghỉ chân của thợ săn, thợ săn trước khi rời đi sẽ lưu lại một ít đồ dùng, đây là cứu trợ với người đến sau, cũng là cứu mạng.
Người được cứu trợ sau khi an toàn cũng sẽ tự giác bổ sung thực phẩm.
Truyền thống như vậy một đời lại một đời ở trong núi rừng truyền lại, bọn họ hôm nay dùng ngô trong vại, lần sau lên núi nhất định phải bù vào.
“Ngày mai tôi sẽ thêm vào.” Vệ Lăng đồng ý sắp xếp của Tần Thanh Man.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Tần Thanh Man đưa tay đóng cửa chòi.
Làm bữa cơm, chậm trễ không ít thời gian, mặt trời đã nghiêng về phía tây, nhiệt độ không khí cũng đang nhanh chóng giảm xuống, Tần Thanh Man đứng trong tuyết nhịn không được rùng mình một cái, không có khăn quàng cổ bảo vệ, cô cảm thấy lỗ tai cùng cổ đều lạnh cóng.
Ngay khi Tần Thanh Man định đưa tay sờ sờ lỗ tai thì một cái mũ đội lên đầu cô.
Chiếc mũ ấm áp mang theo hơi thở chỉ thuộc về Vệ Lăng.
Mùi rất dễ chịu, cũng vô cùng ấm áp.
“Đồng chí…” Tần Thanh Man muốn từ chối, bởi vì mũ chỉ có một cái.
“Tôi phải khiêng lợn rừng, sẽ đổ mồ hôi, không lạnh.” Ánh mắt Vệ Lăng sáng ngời, bình tĩnh nhìn Tần Thanh Man, đồng thời dắt ngựa tới, “Đồng chí Tần, cô lên ngựa đi.”
Trái tim Tần Thanh Man trong nháy mắt liền mềm mại như nước.
Vệ Lăng tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng cũng vô cùng thân thiết, lại hiểu lễ nghĩa.
Ngay khi Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng xuống núi, những người dân trong thôn bởi vì mấy người Chu Hồng Hà trở về mà nhốn nháo cả lên.
Chu Hồng Hà bị thương vô cùng nặng, là hôn mê bất tỉnh phải khiêng xuống núi, Tần Hương cùng hai chị dâu nhà mẹ đẻ cũng bị lợn rừng đụng gãy xương sườn.
Khóc lóc thảm thiết, mấy người nhất trí nói là Tần Thanh Man hại bọn họ.
Nhưng vào lúc này, Lưu Hòa Xương cũng chạy tới góp vui, nhìn thấy Tần Thải Vân vô cùng thê thảm, ông ta đương nhiên muốn từ hôn.
Tần Lỗi cùng Tần Thải Vân làm sao có thể đồng ý.
Trong lúc giằng co, Lưu Hòa Xương bỏ lại một câu, “Đổi người!”